Cải cách nhìn ngoài mặt thì đích thực là một chuyện tốt, nhưng đối với những sĩ tộc quyền quý xuất thân đã ngậm chìa khóa vàng, vốn đã được định sẵn cả đời phú quý đúng là một sự chèn ép rất lớn. Bọn họ không thể tiếp tục thoải mái dùng chiếc chìa khóa vàng của mình mở ra cánh cửa bước lên đài cao, ngược lại còn phải cùng với những kẻ hàn môn hạ đẳng nghèo hèn tranh đoạt quan tước, đối với bọn họ mà nói đó là nỗi nhục nhã rất lớn. Nếu như chế độ thuyên tuyển thật sự được cải biến như vậy, thế lực của các dòng họ sĩ tộc lớn của Đại Duật sẽ bị suy yếu đi rất nhiều.
Chế hành sĩ tộc củng cố quân quyền, có thể thu hút thêm nhiều hiền giả bồi dưỡng tâm phúc, đối với Hoàng thượng mà nói đương nhiên là một chuyện vô cùng tốt.
Nhưng các quý tộc với sự cầm đầu của Canh Bái làm sao có thể đáp ứng?
Tâm tư của Canh Bái Canh Thái hậu hiểu rất rõ, ngoài mặt nói câu nào cũng đều là vì “Canh gia chúng ta”, trên thực tế cũng đích xác là như thế, thế nhưng Canh Thái hậu là người của Canh gia cũng là thân mẫu của Hoàng thượng, bất luận đứng ở bên nào cũng không bị tổn hại nhưng cũng chẳng thu được kết quả tốt, nàng ở vị trí này bất luận làm cái gì cũng là người hai mặt làm sai.
Sự ảnh hưởng của Vệ gia vẫn là rất lớn, muốn làm cho Hoài Sâm tại thời điểm này động đến Vệ gia nàng nhất định sẽ không đáp ứng.
Nếu làm như thế nào cũng là phí sức không có kết quả tốt, Canh Thái hậu đơn giản phủi tay mặc kệ. Triều cương thế nào chế đảng ra sao ai thắng cũng không quan trọng, chỉ cần Hoài Sâm của nàng vẫn vững vàng ngồi trên ngai vàng là tốt rồi. Tâm tư của Canh Thái hậu vẫn đặt ở hậu cung, lo lắng nhất chỉ có mỗi một chuyện hoàng trữ.
So với Vệ Tử Trác, người mà Canh Thái hậu kiêng dè hơn vẫn là Tạ thị A Hâm!
Tạ thị A Hâm này tuyệt đối không thể giữ.
Hoài Sâm bằng mọi giá thoái thác nhất định không chịu tuyển tú lang lập nam Hậu, Canh Thái hậu trong lòng hiểu rất rõ, đều là vì nữ nhân kia.
Canh Bái đi rồi, Canh Thái hậu sắp xếp lại những dòng suy nghĩ của mình, tâm phiền.
“Nàng không biết đã dùng thủ đoạn gì khiến cho nữ nhi của ta mê loạn, lại không quan tâm đến an nguy xã tắc năm lần bảy lượt trì hoãn. Nữ nhi của ta nếu không sinh con chỉ sợ qua vài năm nữa muốn sinh cũng khó khăn. Ai……” Canh Thái hậu nghĩ đến việc này liền đau đầu không thôi, bảo nội thị đi lấy một ống phù dung tán đến nằm hút. Sau khi đốt phù dung tán lên đem làn khói xanh kia chậm rãi hút vào bên trong thân thể, vừa mềm mỏng vừa kéo dài, giống như một bàn tay ôn nhu từ xoang mũi của nàng một đường xoa vuốt tới yết hầu, rồi chui vào tận trong tim nàng, dấy lên một ngọn lửa. Rất nhanh, cảm xúc bực dọc bị thay thế bởi sự vui sướng, Canh Thái hậu nằm ở trên tháp hai má ửng đỏ, một mình si ngốc mà cười.
“Thái hậu, có cần thêm một ống nữa không?” Vưu Thường thị đợi ở một bên mở miệng hỏi.
Canh Thái hậu chậm rãi buông ống thuốc xuống, tinh tế thưởng thức hương vị của phù dung tán một lúc, sau đó mới chậm chạp mở miệng: “Không cần. Ai gia muốn ngủ.”
Vưu Thường thị vội vàng đi lên đem gối ngọc mà nàng thường nằm sắp xếp thật tốt, đem thảm trải thẳng, đốt hương huân mà nàng thích nhất.
Mùi hương huân tràn ngập khắp gian phòng, Canh Thái hậu yên ổn nằm ở trên nhuyễn tháp, nước từ giữa những ô cửa sổ đang mở trên mái nhà bốn phía rơi tí tách vào trong ao dài mát lạnh, kích khởi bọt nước cùng hơi mát có thể giúp hạ nhiệt rất tốt. Lúc trước Canh Thái hậu ngại bên trong Trường Ninh cung quá nóng vẫn luôn muốn xây sửa lại, Lý Duyên Ý căn bản không có thời gian để ý tới việc này, lấy lý do quốc khố eo hẹp để cho Canh Thái hậu lại nhẫn nhịn thêm chút nữa. Sau đó vẫn là Vưu Thường thị nghĩ ra biện pháp hạ nhiệt này vừa tiết kiệm lại vừa hiệu quả. Ngoài cung hạ nóng trong cung lại như mùa xuân, Canh Thái hậu vạn phần yêu thích.
“Cũng là ngươi chiếu cố rất tốt.” Sau một lúc lâu, Canh Thái hậu tựa hồ là ngủ vừa giấc tỉnh dậy, nhíu mày nói, “Lúc trước a Hoàng thượng không nên bài trừ hết tất cả nội thị trong Cấm uyển, đổi thành cái gì Truy Nguyệt cấm vệ quân đến thay thế nội thị và cung nữ, một đám nữ tử tay chân thô kệch chỉ biết vũ đao lộng côn trông giữ cửa thì còn được, nói cho cùng căn bản là không hiểu phải làm thế nào để hầu hạ người khác. Nội thị vẫn phải có, vẫn phải có a……”
Vưu Thường thị cười, gương mặt trơn bóng như mỡ, hắn chăm chút cho bản thân mình rất tỉ mỉ, mỗi ngày chỉ thoa phấn thôi cũng phải tốn gần nửa canh giờ. Nếu như là tiểu Hoàng môn ở trong cung khác thì tuyệt đối không được phép rồi, nhưng Vưu Thường thị thì khác, hắn hầu hạ Thái hậu đã hơn hai mươi năm, hiểu rõ tâm tính vui buồn của Thái hậu, biết cách lấy lòng Thái hậu, ai cũng không thể thay thế được. Luận tư cách luận bối phận hắn đều là người đứng đầu nội thị. Cũng chính vì vậy, đoạn thời gian trước lúc Lý Duyên Ý muốn thanh trừ tất cả hoàng môn thái giám trong Cấm uyển Vưu Thường thị mới không bị quét ra ngoài, giữ lại hắn cùng mấy tiểu Hoàng môn ở bên người hắn phục vụ Thái hậu.
Vưu Thường thị thấy đề tài câu chuyện của Thái hậu đã tiến đến chỗ này, liền tiếp lời: “Đúng vậy, trừ nô tài ra, hôm nay bên dưới còn ai có thể hầu hạ tốt cho Thái hậu được chứ? Nô tài cả đời này không có chuyện gì khác để làm, chỉ hầu hạ Thái hậu. Đây chính là chuyện trọng yếu nhất trên đời này.”
Thái hậu ngủ rồi, Vưu Thường thị từ trong phòng đi ra canh giữ ở cửa, một tiểu Hoàng môn nhỏ tuổi chạy tới ghé vào lỗ tai hắn nói:
“Quốc cữu gia nói, nếu như Tiễn Phong Cốc không thành, thì ở tại yến hội động thủ.”
Vưu Thường thị nói: “Yến hội đã định?”
“Đã định rồi, ở phía trước Tử Thần cung. Chỉ cần họ Vệ vừa trở về sẽ mở yến hội lớn đón gió tẩy trần.”
Vưu Thường thị cười lạnh nói: “Đón gió tẩy trần, hừ, chỉ sợ các nàng không về được rồi. Muốn đuổi tận giết tuyệt, cũng đừng trách người khác tâm ngoan thủ lạt.”
Một đoạn cây to khỏe bị đứt gãy đã lấp kín con đường đi tới của các nàng.
Chân Văn Quân và Tả Khôn Đạt cùng nhau đi dò đường trở về, hỏi xa phu địa phương xem còn có con đường nào khác có thể đi được hay không.
“Có thì có, bất quá phải vượt qua một cây cầu treo đánh một đường vòng, đi từ Tiễn Phong Cốc.”
“Có bao xa?”
“Chậm trễ hơn một nửa canh giờ.”
“Nếu muốn đem đoạn cây này dời đi chỉ sợ mất hơn một nửa canh giờ. Được, vậy thì từ Tiễn Phong Cốc đi thôi.” Chân Văn Quân hạ lệnh cho tất cả xe ngựa đi theo một con đường khác, vượt qua một cây cầu treo lung lay lắc lư sau đó đi thêm không tới hai dặm nữa sẽ đến Tiễn Phong Cốc.
Thời điểm xe ngựa sắp tiến vào Tiễn Phong Cốc Chân Văn Quân đi tuốt ở đằng trước bỗng nhiên dừng ngựa, các xe ngựa ở phía sau cũng đều ngừng lại theo.
“Quý Vĩnh, ngươi có nghe thấy cái gì không?” Chân Văn Quân hỏi.
Tả Khôn Đạt ở bên cạnh lắng nghe một chút rồi nói: “Không có a.”
“Lại nghe xem.”
Tả Khôn Đạt vẫn không nghe được cái gì cả, một lát sau hắn mới bừng tỉnh đại ngộ: “Phải rồi, bên trong sơn cốc như thế này, sao có thể ngay cả tiếng chim kêu cũng không nghe được?”
Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt đi tới phía trước nhìn lại, thấy cập sát hướng lên hai bên vách núi cao của Tiễn Phong Cốc, chỉ có một con đường đất hẹp từ giữa kéo dài, địa hình như vậy chính là nơi dễ dàng thiết hạ mai phục nhất khi hành quân tác chiến. Trước đây khi bọn họ chiến đấu cùng Trùng Tấn cũng là lợi dụng địa hình giống như vậy bày ra từ thạch lại dùng đá lăn đem đại quân Trùng Tấn đánh cho hoa rơi nước chảy.
Gió lạnh từ trong sơn cốc thổi tới, sau lưng Tả Khôn Đạt nổi lên một tầng da gà.
Xe ngựa của Vệ Đình Húc tiến lên, Chân Văn Quân nói với Vệ Đình Húc: “Phía trên sơn cốc e rằng có mai phục, ngay cả chim thú cũng bị kinh sợ chạy mất.”
Vệ Đình Húc: “Như vậy xem ra, con mãnh hổ cuồng loạn kia cũng là một cái bẫy cố tình được bày ra.”
Có lẽ là gần đây thường xuyên nhớ tới Tạ Phù Thần, lúc này Chân Văn Quân cảm thấy người đang âm thầm mai phục chính là A Huân vẫn luôn muốn lấy mạng nàng.
Vệ Đình Húc khóe miệng khẽ giương lên: “Xem ra có người không muốn để cho chúng ta quay về Nhữ Trữ a.”