Đặc biệt đáng lo là liên quân của Mộ Dung Thùy và Thiết Sĩ Tâm.
Trước đó trận chiến Phì Thủy, luận về thanh thế trên chiến trường, Mộ Dung Thùy khẳng định vượt trên Tạ Huyền. Trận chiến Phì Thủy tuy làm cho Tạ Huyền vượt lên hàng thống soái đứng đầu thiên hạ, nhưng ba vạn tinh nhuệ của Mộ Dung Thùy tham chiến lại hoàn toàn không bị tổn thất. Hai người hơn nữa chưa chính diện giao phong trên chiến trường, Mộ Dung Thùy còn đơn độc khiêu chiến đả đấu chiếm thượng phong, ngầm đả thương Tạ Huyền, khiến cho ông ta lúc cứu mình bị Nhậm Dao đánh cho thương thế nặng thêm.
Chỉ cái ơn cứu mạng của Tạ Huyền đã làm cho Yến Phi cảm thấy có trách nhiệm đối với Tạ gia hẻm Ô Y.
Lúc đối phó với Hoa Yêu – nói theo dịch lý, Kim Đan đại pháp dung hợp toàn diện với Yến Phi, nay chiến sự sắp ập đến, càng cung cấp kinh nghiệm thực chiến đáng quý không so sánh được, khiến cho Kim Đan đại pháp của chàng không ngừng tinh tiến thành thục.
Giờ phút này, chàng biết rõ mình bất kể là kiếm pháp hay võ công đều đã có đột kinh hồn mà người trong võ lâm mộng mị khó được, khiến cho chàng có lòng tin ứng phó nổi bất cứ một địch thủ ngoan cường nào.
Ánh đèn bên phải nhá lên ba cái, hiển thị con đường phía trước an toàn.
Yến Phi quát một tiếng, tòan đội hưởng ứng, gia tốc lao về phía trước.
Vì Biên Hoang Tập, vì sự tồn vong của bản thân, lòng Biên nhân kết nối thắt chặt lại.
Bất luận trận chiến này thắng hay abị, Biên Hoang Tập đều sẽ biến đổi triệt để: Bộ dạng ban sơ không thể phục hồi.
Hai mươi mốt chiến thuyền Xích long của Lưỡng Hồ bang dừng lại cách Biên Hoang Tập chỉ một đoạn sông bảy dặm, chỉ cần trận đại tiến công đường bộ bắt đầu, bọn họ sẽ theo thủy lộ xâm phạm.
Nhiếp Thiên Hoàn ngạo nghễ đứng trên đài chỉ huy, dõi nhìn đường sông đằng trước.
Hác Trường Hanh và Doãn Thanh Nhã đến sau lưng y, thi lễ thỉnh an.
Nhiếp Thiên Hoàn không quay đầu lại: “Những người khác lui xuống đi!”.
Tướng lãnh trên vọng đãi nghe lời lẳng lặng bỏ đi, cuối cùng còn lại Hác Trường Hanh và Doãn Thanh Nhã.
Hác Trường Hanh mặt lộ vẻ xấu hổ, buồn bã không nói gì; Doãn Thanh Nhã cắn môi, hoa dung tái nhợt, mất đi vẻ hoạt bát phá phách thường ngày.
Hác Trường Hanh mở tiếng: “Trường Hanh biết tội, xin lãnh nhận bất kỳ quở phạt nào”.
Nhiếp Thiên Hoàn từ từ xoay mình, mục quang quan sát hai người, chợt ngửa mặt cười lớn, vui vẻ thốt: “Xem bộ dạng hai người kìa, có phải trời sập đâu? Thắng bại là chuyện thường của binh gia, chỉ cần có thể không quên chuyện trước, sau này từ sai lầm mà học tập, thất bại cũng biến thành có giá trị”.
Tiếp đó bình tĩnh hỏi: “Với ngón nghề của Trường Hanh, nhiệm vụ như vầy chắc là đủ sức lo, vấn đề thật ra là ở chỗ nào?”.
Hác Trường Hanh thấp giọng: “Bọn tôi chuyến này bị Tôn Ân làm liên lụy”.
Nhiếp Thiên Hoàn song mục thoáng hiện sát cơ, trầm giọng: “Có liên quan đến Tôn Ân?”.
Hác Trường Hanh đáp: “Tôn Ân thống báo cho bọn tôi, đi xuất thủ giết chết Nhậm Dao, lại để Nhậm Thanh Thị thoát khỏi lưới, khiến cho ả được dịp thông tri cho kẻ nằm vùng Tiêu Dao giáo bố trí trong Biên Hoang Tập, làm cho kế hoạch đêm nay xâm lăng Biên Hoang Tập của Biên Hoang Tập hòan toàn bị vạch trần, khiến cho đám Biên nhân xưa nay chỉ lo tư lợ tranh giành nhau không ngừng vì vậy mà thình lình đoàn kết lại, cũng làm cho tôi trở tay không kịp, đã đi sai một nước cờ”.
Nhiếp Thiên Hoàn lộ thần sắc trầm tư, hỏi: “Kẻ nằm vùng của Tiêu Dao giáo ở Biên Hoang Tập là ai?”.
Hác Trường Hanh liếc Doãn Thanh Nhã đang cúi đầu im lặng đến mức quái lạ, đáp: “Biên Hoang danh sĩ “Trác Cuồng Sinh””.
Nhiếp Thiên Hoàn kinh ngạc: “Không ngờ là y, không trách gì Tôn Ân muốn hạ thủ sán trừ Nhậm Dao. Chuyện này ngươi sao lạ biết được?”.
Hác Trường Hanh đáp: “Tôi trên đường đến đây có bí mật gặp Nhậm Thanh Thị, ả nói ra hết. Ả đương nhiên là không có hảo tâm, chỉ muốn tạo mâu thuẫn giữa bọn ta và Tôn Ân”.
Nhiếp Thiên Hoàn gật đầu: “Ả có phải nói sau Nhậm Dao, kẻ Tôn Ân để ý tới kế tiếp là Nhiếp Thiên Hoàn ta không?”.
Hác Trường Hanh đáp: “Bang chủ liệu sự như thần. Thất bại lần này của tôi tuy có chút sai lầm, nhưng nói tới cùng cũng là vì Tôn Ân giết chết Nhậm Dao, làm cho những kẻ đối đầu trong Biên Hoang Tập không thể không đoàn kết lại, khiến cho Bác Kinh Lôi mà bọn ta an bài xảo diệu trong Kinh Châu quân bị Đồ Phụng Tam vạch phá thân phamạ, còn trở ngược bày trò đánh lại tôi, làm cho bọn ta mất gần năm trăm quân, Trường Hanh xin gánh toàn bộ trách nhiệm”.
Nhiếp Thiên Hoàn mục quang nhìn sang tiểu nữ đồ yêu thương nhất, ngạc nhiên: “Tiểu Thanh Nhã của ta mặt mày sao lại buồn vậy? Đang lo rầu chuyện gì đó? Nếu không phải Hác dại ca của ngươi lãnh quân, đổi lại là người khác sợ là toàn quân đã bị tiêu diệt. Để sư phụ kể cho con nghe một chuyện khoái trá, kẻ tử đối đầu của ta Giang Hải Lưu đã táng mạng trong tay sư phụ, từ nay về sau, phương Nam chỉ có Lưỡng Hồ bang, Đại Giang bang không còn tồn tại nữa”.
Hác Trường Hanh hồ hơi hỏi: “Cung hỉ bang chủ”.
Doãn Thanh Nhã vẫn không nói gì, giống như một cô bé ương ngạnh.
Nhiếp Thiên Hoàn không hiểu, nhìn Doãn Thanh Nhã, Hác Trường Hanh đại để giải thích tiền nhân hậu quả nàng ám toán Cao Ngạn, cũng thuận miệng nói rõ mình sao lại phải tức tốc rời bỏ Biên Hoang Tập, vứt bỏ hết lại.
Nhiếp Thiên Hoàn cười khà khà: “Tiểu Thanh Nhã con làm rất hay, giết người có xá gì chứ? Lẽ nào bao năm công phu ngươi lại đi yêu tên xú tiểu tử thích hoa nguyệt rượu chè đó sao?”.
Doãn Thanh Nhã nghe vậy đôi mắt đỏ hồng, ánh lệ long lanh, nức nở nói: “Tôi từ sau lưng ám toán hắn, hắn bị trọng thương rớt xuống sông vẫn không quên kêu la bảo tôi đề phòng địch nhân. Hắn thật bất chấp thân mình bảo vệ tôi, Thanh Nhã trong lòng rất khó chịu!”.
Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
Nhiếp Thiên Hoàn thở dài: “Đã sớm biết nên để ngươi ở lại Động Đình chơi đùa, còn nghĩ có thể giúp ngươi tăng trưởng kiến thức. Được rồi! Tiểu Thanh Nhã ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là không còn gì đâu”.
Doãn Thanh Nhã xoay người, chạy vội khỏi đài chỉ huy.
Nhìn theo lưng nàng, Nhiếp Thiên Hoàn lắc đầu than: “Đồ nhi của Nhiếp Thiên Hoàn ta sao lại vì sát nhân mà mềm lòng, nói ra bảo đảm không ai tin”.
Hác Trường Hanh nói: “Nó lần đầu giết người thì rất khó tiếp nhận, huống hồ là người đối tốt với mình. Từ từ nó sẽ quen”.
Tiếp đó tiến tới một bước, hạ thấp giọng: “Tuy Nhậm Thanh Thị có ý đồ, nhưng bọn ta không thể không đề phòng Tôn Ân”.
Nhiếp Thiên Hoàn gật đầu: “Tôn Ân muốn giết ta, ta nào phải không muốn làm thịt y, chỉ bất quá mọi người đều biết còn chưa đến lúc. Bao nhiêu năm nay, ta cam chịu đứng dưới y trên bảng “Ngoại Cửu Phẩm cao thủ”, chính là muốn y coi thường ta. Bất quá ta trong mấy chiêu đánh chết Giang Hải Lưu, đã làm cho y sinh lòng cảnh gaíc. Y đang đề phòng ta, ta cũng đang đề phòng y”.
Hác Trường Hanh nói: “Bọn ta sở dĩ kết minh với Tôn Ân là vì có Nhậm Dao đứng giữa xỏ kim chỉ, còn vì Nhậm Dao với Thiết Sĩ Tâm quan hệ mật thiết, làm cho bọn ta cảm thấy là chuyện nên làm. Hiện tại Nhậm Dao đã táng mạng trong tay Tôn Ân, giữa bọn ta và Tôn Ân không còn bất cứ đệm lót gì nữa, một khi vùng lên xung đột, kẻ chịu tổn hại là bọn ta”.
Nhiếp Thiên Hoàn điềm đạm thốt: “Ngươi chắc biết ta sao lại cắm thuyền ở đây chứ ?”.
Hác Trường Hanh cung kính đáp: “Khúc sông này rộng rãi, dòng chảy từ từ không xiết, bất kể là tập kích thủy lộ, hay lục lộ, bọn ta đều có thể thong dong ứng phó”.
Nhiếp Thiên Hoàn lắc đầu: “Giang Hải Lưu đã chết, tác chiến trên sông ai dám tranh phong với Nhiếp Thiên Hoàn ta? Ở đoạn sông cách chỗ bọn ta hai mươi mấy dặm, Tôn Ân thiết trí mộc lôi trận, bề ngoài là dùng đối phó Giang Hải Lưu, trên sự thật cũng giúp ta hoàn thành bá nghiệp thống nhất Đại Giang Lưỡng Hồ, nhưng Tôn Ân có thể bất cứ lúc nào trở mặt lợi dụng mộc lôi đối phó bọn ta”.
Hác Trường Hanh cau mày: “Không phá mộc lôi trận này, bọn ta khó mà an tâm quay vê Nam; nếu phá trận này, khác nào lột mặt nạ với Tôn Ân. Tôn Ân nếu có thành ý hợp tác, nên tự triệt hạ mộc lôi trận”.
Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Ta và Tôn Ân hồi sớm đã mật đàm gần nửa canh giờ thương thảo đại kế tiến công Biên Hoang Tập. Y chủ động đề khởi mộc lôi trận, nói phải giữ lại cho đến khi công hãm Biên Hoang Tập, vì muốn đề phòng thủy quân của Bắc Phủ binh hay Kiến Khang đến cứu viện”.
Hác Trường Hanh nhíu mày: “Nói tuy có vẻ dễ nghe, trên sự thật lại làm cho bọn ta khó thoái rút khi lâm trận, không thể lấy Nhậm Dao mượn miệng xóa bỏ minh ước”.
Nhiếp Thiên Hoàn hân hoan: “Trường Hanh không phụ kỳ vọng của ta đối với ngươi, nhìn thấy thủ đoạn đê tiện của Tôn Ân. Hiện tại Biên Hoang Tập đã biết kế hoạch của bọn ta, tất nhiên sẽ bày trận chực chờ, bọn ta nếu ngu xuẩn theo thủy lộ nhào vào tấn công, khẳng định sẽ chịu theịet nặng. Cho nên ta kiên trì lấy cớ đợi đại quân Nam Bắc đồng thời giáp công Biên Hoang Tập mới lần theo Dĩnh Thủy tiến quân tới Biên Hoang Tập theo hai đường thủy lục”.
Hác Trường Hanh song mục loang loáng, trầm giọng: “Sư tôn vẫn tính hợp tác với Tôn Ân?”.
Nhiếp Thiên Hoàn ngửa mặt lên trời cười dài, cực kỳ vui vẻ, chợt binh phục lại, lạnh lùng thốt: “Bọn ta lần này chịu bắt tay hợp tác với Tôn Ân, mục đích chỉ có một, là trừ khử Giang Hải Lưu. Hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có ngu mới vẫn đi mạo hiểm”.
Ngưng một chút lại nói: “Tôn Ân và Mộ Dung Thùy đều không phải thiện nam tín nữ, chỉ nhìn Mộ Dung Thùy sai phái Hách Liên Bột Bột đến Biên Hoang Tập quậy mưa quậy gió là biết y lập tâm bất lương, không chịu phân phối lợi ích Biên Hoang Tập công bình với bọn ta”.
Hác Trường Hanh ngây người: “Như vậy bang chủ quyết định triệt thoái”.
Nhiếp Thiên Hoàn nghiêm mặt: “Triệt thoái là chuyện phải làm, thời cơ lại phải nắm thật chuẩn xác, lúc tranạ chiến công phòng Biên Hoang Tập triển khai toàn diện, Thiên Sư quân khó phân thân, bọn ta liền phá tan mộc lôi trận, thong dong quay về Nam”.
Hác Trường Hanh tán thưởng: “Bang chủ quả tính toán không hở chỗ nào”.
Nhiếp Thiên Hoàn liếc hắn, có vẻ uể oải: “Ngươi không cảm thấy đem Biên Hoang Tập dâng nhượng cho Tôn Ân là chuyện bất trí sao?”.
Hác Trường Hanh biết Nhiếp Thiên Hoàn đang khảo nghiệm mình, nghiêm mặt đáp: “Tục ngữ có nó gậy đập con chim đi đầu, mà Tôn Ân chính là con chim đi đầu này, bất kể là Tư Mã Diệu hay Giang Tả song Huyền đều sẽ dùng hết mọi biện pháp đả kích Tôn Ân, bọn ta có thể thừa cơ tiếp thu nghề nghiệp của Đại Giang bang, ép các bang hội lớn nhỏ dọc sông ngòi nạp cống xưng thần vái bọn ta, khuếch triển thế lực từ Lưỡng Hồ đến toàn Đại Giang”.
Nhiếp Thiên Hoàn ngửa nhìn bầu trời đêm, giơ tay lớn tiếng: “Hôm nay là ngày tốt của Lưỡng Hồ bang bọn ta, Đại giang là mệnh mạch của phương Nam, hiện tại mệnh mạch của phương Nam đã lọt vào tay bọn ta, ngày bọn ta thống nhất phương Nam cũng không còn xa mấy.
Hác Trường Hanh lòng trào dân nhiệt huyết, trải qua biết bao năm gian khổ kinh doanh, thời điểm Lưỡng Hồ bang chấn hưng cuối cùng đã đến