Nếu không phải thứ yếu ớt, lúc đánh nhau là có thể vứt khỏi tay đi đánh lộn rồi.
Lạc vẫn duy trì mỉm cười, nhưng hắn cảm thấy tiên sinh nhà mình chỉ là nhàm chán mà thôi.
Sách:……
Mi thật ra yên tâm ghê nhỉ! Nhưng mà ta một chút cũng không vui đây nè!!
Vị người chơi này, phiền toái bạn có thể tôn trọng một chút vật phẩm mấu chốt được không vậy!!!
——
Bữa tối là từ quản gia đưa đến từng phòng mỗi người.
Sau khi ăn xong, hai người lại đi dạo một vòng Minh Nguyệt Quán, thật sự nhìn không ra cái gì không thích hợp, hiện tại Minh Nguyệt Quán thoạt nhìn chính là một kiến trúc tinh mỹ độc đáo bình thường mà thôi.
Thậm chí bọn họ còn có thể đi ra ngoài dạo xung quanh, quả thực tự do đến không thể tưởng tượng.
Hoàn toàn không hề có tư thế “Vào được cũng đừng hòng rời đi” như mấy màn chơi khác.
Nhưng cư dân xung quanh cũng không có cung cấp tin tức gì kỹ càng tỉ mỉ hơn trong sổ tay cả.
Sau khi trời tối, họ vẫn là về Minh Nguyệt Quán.
Rốt cuộc thì qua cửa trò chơi mới là chính yếu, nguy hiểm khẳng định tồn tại trong Minh Nguyệt Quán, nhưng phương pháp qua cửa cũng ở chỗ này.
Vẫn luôn đi bộ bên ngoài đại khái có thể tránh được nguy hiểm, nhưng cũng sẽ cách biệt với qua cửa.
Tiêu Lam sớm đã chạy đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Mặc kệ nguy hiểm là ngày mai tới hay là nửa đêm tới rồi, buổi tối hôm nay nghỉ ngơi thoải mái trước mới là cách làm thực tế nhất.
Tiêu Lam mới vừa đẩy cửa phòng tắm ra, chợt nhìn thấy một con mèo đen đang ghé vào trên gối đầu của cậu.
Không biết là sao tự nhiên ở lại đây, hơn nữa nhìn còn chẳng có ý muốn đi nữa.
Tiêu Lam: “……”
Từ sau khi hôn Lạc, cậu còn chưa có cùng Lạc ngủ chung lần nào đâu.
Đột nhiên tới như vậy một chút, cho dù là hình thái mèo thì cậu cũng vẫn hơi xấu hổ đó!
Lạc phảng phất như không hề phát giác: “Tiên sinh, mau tới nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gác đêm.”
Tiêu Lam mặt ngoài trấn định xuống, nằm vào ổ chăn.
Sau khi tắt đèn, cậu trực tiếp nhắm hai mắt lại, hơn nữa cưỡng bách chính mình rửa sạch hết suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu.
Lúc này, giọng Lạc thâm thấp vang lên bên tai cậu: “Đang hồi hộp sao, tiên sinh?”
Tiêu Lam: “……”
Có thể đừng đem lời nói thật nói toạc ra được không vậy?
Lạc nhẹ nhàng cười: “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không làm gì đâu, trong trò chơi hết thảy lấy an toàn của cậu là chính.”
Nhưng hắn lại tựa hồ như cố ý, tiếng cười trầm thấp kia nghe vào trong tai làm Tiêu Lam cảm thấy vành tai hơi phát ngứa, dái tai cũng có chút nóng lên.
Tiêu Lam tỏ vẻ không buồn nói chuyện, hơn nữa lấy một cái gối khác trên giường che mèo đen lại.
Nhắm mắt làm ngơ!
Lạc: “……”
Tiên sinh thay đổi rồi, tôi không còn là tiểu meo meo đáng yêu của em ấy nữa.
Sau khi bên tai thanh tịnh lại, Tiêu Lam rốt cuộc dần dần lâm vào giấc ngủ say.
——
Thời điểm đôi mắt cảm giác được ánh sáng, Tiêu Lam tưởng trời đã sáng.
Khi cậu mở mắt ra, lại thấy một cái trần nhà có chút quen thuộc lại xa lạ.
Trần nhà loang lổ, mang theo vệt nước và đốm mốc, trong không khí còn có một luồng mùi ẩm ướt, ván giường dưới thân cũng đang hơi lay động, tựa hồ nếu dùng thêm một chút sức lực sẽ tan thành từng mảnh.
Đây là, giường ngủ mà cậu đã từng ở một thời gian, cái giường xung quanh vừa lọt gió vừa dột mưa kia!
Khi đó cậu nghèo đến chỉ thuê được một cái giường ngủ, không chỉ đành phải thuê đến cái kém cỏi nhất, còn thường xuyên bị chủ nhà khắc nghiệt keo kiệt kia nói móc.
Ngẫm lại, phảng phất như đã là hồi ức thật lâu thật xa.
Sao cậu lại đến nơi này?
Tiêu Lam ngồi dậy, ván giường cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt bất kham gánh nặng, còn lung lay hai cái, rốt cuộc vẫn là ổn định lại.
Trong phòng trống rỗng, ngoại trừ cậu ra không có những người khác, Lạc cũng không thấy bóng dáng đâu.
Tiêu Lam thử gọi Lạc một chút, không có đáp lại.
Cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, đoán được đại khái lại là không gian độc lập hoặc là tình huống chỉ có thể cất chứa một người, Tiêu Lam không hoảng hốt chút nào.
Tiêu Lam nhìn xung quanh, mấy chiếc giường xung quanh cũng trống không.
Cậu nhớ rõ hình như là bởi vì phòng này điều kiện thật sự quá kém, cho dù là giá bèo nhất thì cũng không có người nào chọn giường ngủ nơi này, rốt cuộc cũng chỉ có ba đồng rưỡi mà thôi.
Đúng vậy, chủ nhà keo kiệt kia cả ba đồng rưỡi cũng muốn so đo.
Nhưng khi đó Tiêu Lam thiếu ba đồng rưỡi kia ư?
—— Cậu thiếu thiệt!
Cho nên cái chỗ rách tung toé này gần như thành phòng của một mình cậu.
Tiêu Lam đi một vòng trong phòng, không thấy được thứ gì đặc biệt, nhưng cũng đẩy không ra cửa phòng thuê.
Cậu lại kiểm tra cửa sổ một chút.
Cửa sổ che không được gió cũng ngăn không được mưa, vẫn là bộ dáng lung lay sắp đổ trong trí nhớ, nhưng lại như được sức mạnh không biết tên bảo vệ, hoàn toàn vô pháp bị bạo lực phá hư.
Phảng phất như nơi này đột nhiên biến thành một căn mật thất.
Tiêu Lam quay người lại, bắt đầu một lần nữa điều tra phòng này.
Lúc này đây cậu kiểm tra thật cẩn thận, trò chơi sẽ không thiết trí phân đoạn vô pháp thoát đi, cho nên, nơi này nhất định là có sơ hở.
May mà bần cùng khiến cho cậu gần như vô dục vô cầu, Tiêu Lam không phải người thích trữ hàng hay cất chứa, đồ đạc trong phòng cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là ít ỏi không có bao nhiêu.
Tiêu Lam vô cùng may mắn mình cũng không có sở thích nhặt ve chai, bằng không tìm kiếm lên có khả năng sẽ phiền toái hơn rất nhiều.
Cậu trước tiên kiểm tra mấy cái giường ngủ, mỗi một chi tiết đều cẩn thận so sánh với trong trí nhớ.
Đột nhiên, cậu cảm giác được như bị nhìn trộm.
Trải qua huấn luyện chiến đấu lâu dài đến nay, cảm giác của cậu càng thêm nhạy bén.
Hiện tại cậu không chỉ có thể cảm giác được bị nhìn trộm, thậm chí không cần Lạc hỗ trợ điều tra, cậu vẫn có thể biết vị trí đại khái của kẻ nhìn trộm.
Tiêu Lam xoay người, nhìn qua ——
Phòng này thật sự là quá rách nát mà bần cùng, lại còn trống trải, căn bản là không có chỗ nào có thể ẩn thân.
Tầm mắt phóng ra vị trí đó cũng chỉ có một cái giường nhỏ rách nát mà thôi.
Giường kia nát đến ván giường cũng xuyên qua, sợi bông trên đó cũng toàn là lỗ chỗ, nơi duy nhất có thể giấu đồ cũng chỉ còn lại dưới gầm giường đen như mực.
Bần cùng, có đôi khi cũng là một loại bảo tàng.
Đặc biệt là thời điểm nghèo đến quỷ cũng chẳng có chỗ mà trốn.
Tiêu Lam lấy 【 Xương của Dalit 】ra, đi tới trước cái giường nát kia.
Cậu “Rầm” một tiếng đem gậy quất xuống mặt đất, mở miệng nói: “Chính mi ra tới hay là ta động thủ?”
Tư thế kia phảng phất như một tên nhãi con tung hoành đầu đường.
Dưới giường an an tĩnh tĩnh, một chút động tĩnh cũng chẳng có.
Tiêu Lam cũng không vô nghĩa thêm, trực tiếp phất tay một gậy quét về phía dưới giường.
“Rầm ——”
Một vật màu trắng trực tiếp bị một gậy này quét ra, dưới cự lực của Tiêu Lam bị chụp bay đến trên vách tường.
Tiêu Lam lúc này mới thấy rõ, thứ là một thứ cùng loại như hình người, trên đầu không có mắt mũi, tứ chi cùng loại như con người, nhưng chỗ hẳn là miệng lại có một cái lưỡi thật dài, vừa thấy liền biết thứ kia là dùng để công kích.
Đầu lưỡi chạm đến đất thì mặt đất bị ăn mòn ra khói nhẹ, nếu dừng trên cơ thể người, hiệu quả nhất định càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng xem loại thân thể nho nhỏ yếu ớt này, chắc chắn là hay chơi kiểu đánh lén.
Làm một tuyển thủ đã quen chính trực ngay mặt cận chiến, Tiêu Lam không sợ nhất chính là loại da giòn nho nhỏ này.
Thừa dịp quái vật kia còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Lam trực tiếp xông lên trước, một gậy lại lần nữa làm nó ngã nhào, sau đó ngăn chặn đầu lưỡi dài của nó, cũng một chân dẫm lên sau lưng nó, làm nó không thể động đậy.
Tiêu Lam: “Xin hỏi, mi biết làm sao rời khỏi nơi này không?”
Quái vật ngẩng đầu phát ra tiếng gào rống.
Tiêu Lam lại hỏi một lần, vẫn không có đáp lại như cũ.
Quái vật này cũng không có ý nguyện trao đổi, thậm chí còn có ý đồ công kích cậu.
Thoạt nhìn thứ này tuy rằng giống người, lại là một gia hỏa không có năng lực trao đổi, chẳng quan hệ gì với việc lưỡi nó có bị chặn hay không.
Lần này Tiêu Lam không khách khí nữa, một gậy lại một gậy, trực tiếp đánh nó đến cuối cùng không còn hình người.
Quái vật biến thành một đống như cục bột đáng thương vô cùng mà co rúc trên sàn nhà rách nát, dần dần biến mất.
Sau khi giải quyết quái vật xong, Tiêu Lam một lần nữa kiểm tra phòng này.
Những nơi khác đều không phát hiện khác thường, cậu lại lại lần nữa về lại giường ngủ của mình.
Nơi này vừa rồi cậu cũng đã kiểm tra qua một lần, cũng không có phát hiện cái gì.
Bất luận là gối đầu hư hư thực thực bị chó gặm, hay là khăn trải giường và vỏ chăn bị giặt đến sắp nát, thậm chí cả đệm giường đã bị ngủ bẹp dí.
Nhưng hình như còn có một nơi……
Lần này Tiêu Lam trực tiếp lật toàn bộ khung giường lại, lộ ra khung giường rỉ sắt, toàn bộ giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt thảm thiết.
Sau đó, trên khe hở của khung giường, cậu thấy được một trăm đồng.
Một trăm đồng!
Tiêu Lam cười: “Dưới giường tôi sao có thể có tiền.”
Bần cùng, chính là tự tin như vậy.
Cậu cầm lấy tờ một trăm đồng không hợp với toàn bộ căn phòng kia, dùng sức vò lấy.
Một trăm đồng giống như từ pha lê làm thành, vỡ vụn.
Căn phòng quen thuộc rách nát xung quanh bắt đầu dần dần biến mất.