“Nếu không phải do A Úc yêu cầu phải mười ngày mới được một lần thì trẫm cũng sẽ không……” Thương Quân Lẫm khẽ khụ một tiếng, không nói tiếp.
Thẩm Úc cũng hiểu những gì hắn tính nói, thật ra y cũng không thật sự phản cảm với chuyện này, thích tiếp xúc thân mật với người mình thích là một loại bản năng, y cũng không ngoại lệ, nhưng mà……
Trước lúc y có thể thích ứng hoàn toàn với nó, Thương Quân Lẫm vẫn nên nhịn đi.
Thẩm Úc vẫn giữ nguyên biểu cảm và thầm nghĩ.
Dường như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm bóp eo của Thẩm Úc rồi ôm người vào trong lồng ngực.
Thẩm Úc mới vừa bị giày vò xong nên dư vị trên thân thể vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, dưới động tác đột ngột của nam nhân, người y khẽ run lên.
Màu đỏ lan tràn từ gương mặt y đến những chỗ bên trong vạt áo.
Ánh mắt Thương Quân Lẫm tối tăm.
Cánh tay đặt ở trên eo Thẩm Úc ấn vào với một lực vừa đủ, giảm bớt cảm giác khó chịu trong người, Thẩm Úc được xoa đến nheo mắt lại.
“Bệ hạ biết Cố Hoài làm thế nào để gửi thư về hay không?” Lúc đã mơ màng sắp ngủ, Thẩm Úc vẫn không quên hỏi chuyện khiến mình tò mò.
Động tác trên tay Thương Quân Lẫm hơi dừng lại một chút, dưới sự lẩm bẩm không vui của Thẩm Úc, hắn lại tiếp tục mát xa giúp y: “Được gửi về cùng đống thư nhà của Phương Quân.”
“Phương Quân cũng cho tất cả bọn họ gửi thư về kinh thành cho người nhà, chúng được gửi về qua những người sắp trở về kinh thành*.” Thương Quân Lẫm bổ sung. (Khúc này tại hạ không hiểu nên chém bừa)
“Bệ hạ nói xem lúc Phương đại nhân biết Phương cô nương cũng đến Túc Bắc, ông ấy có ngạc nhiên hay không?”
“Phương Gia Di được thêm vào sau nên trong danh sách những người được đưa đến Túc Bắc không có nàng, nói không chừng lúc Phương Quân nhìn thấy nàng thì sẽ cảm thấy trẫm đang đè ép Phương gia.”
Ban đầu Phương Quân thấy rất ngạc nhiên khi con gái của mình bị đưa đến đây trong lặng lẽ, thế nhưng sau đó lại thấy hai người Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh nên ông cũng đoán được sơ qua ý định của Thương Quân Lẫm.
“Đại nhân, người của chúng ta đã thử nói chuyện với người của Bắc Mạc, thế nhưng bọn họ nói mấy thứ kia là do bọn họ bỏ một số tiền lớn để mua nên không chịu trả lại cho chúng ta, còn cắn răng bảo bọn họ không hợp tác với đám tội thần của Hầu thị.” Viên quan đi gặp người của Bắc Mạc trở về báo cáo.
“Các ngươi thấy thế nào?” Phương Quân trầm giọng hỏi.
Phản ứng của Bắc Mạc cũng không ngoài dự đoán của ông, nếu đối phương thẳng thắn thừa nhận mới là chuyện lạ, Phương Quân cũng không nghĩ là có thể lấy đồ về ngay trong một lần, lần này chẳng qua cũng chỉ muốn thử thái độ của đối phương một chút mà thôi.
“Hạ quan cho rằng nếu muốn lấy lại đống đồ đã bị mất thì chỉ dựa vào việc đàm phán đơn giản thôi thì rất khó để đạt được mục đích, cần phải đe dọa bọn họ ngay trong buổi đàm phán thì bọn họ mới thấy sợ.”
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, vì sao người Bắc Mạc kiêu căng như vậy, còn không phải là do ỷ vào việc bọn họ không muốn đụng vào Bắc Mạc sao, nếu bọn họ không còn cái này để ỷ vào thì sao?
Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ phụ trách việc trà trộn vào đám người của Bắc Mạc ở Túc Bắc để điều tra, bọn họ vừa mới tới, hơn nữa lại không có tên trong danh sách nên cũng chỉ cần ngụy trang thành con nhà giàu đang dạo chơi trong thành là được.
Phương đại nhân đã đưa manh mối về người của Bắc Mạc do Dao Cơ cấp cho cho bọn họ, bọn họ muốn thử xem có thể dùng cách khác để tìm ra nơi người của Bắc Mạc đang ẩn nấp hay không. (Chắc cuộc đàm phán trước đó là hẹn gặp nhau ở đâu đó rồi đàm phán chứ vẫn chưa tìm ra nơi mấy người đó trốn.)
“Những người đó vẫn còn ở lại Túc Bắc thì chắc vẫn còn có âm mưu khác, trước nay bọn họ vẫn luôn hợp tác với người của chúng ta, hiện tại đã không còn có ai che chở cho bọn họ nên chắc bọn họ sẽ tìm tới người mới để đề nghị hợp tác.”
Tại lầu rượu, Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh đang ngồi với nhau, Giang Hoài Thanh dùng một ngón tay dính nước để viết lên bàn chữ “Thương”, “Thừa Vũ huynh cảm thấy loại người nào sẽ dễ khiến bọn họ lựa chọn?”
“Nếu theo như lời Dao Cơ cô nương nói thì người có thể móc nối quan hệ với bọn họ cũng không chỉ có các viên quan mà còn có các thương nhân giàu có, hiện giờ quan viên Túc Bắc đang thay máu, ba góc đã được ổn định bây giờ lại thiếu mất một góc, như thế chắc chắn sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn, đây là cơ hội lớn nhất của chúng ta.” (Ba góc chắc là thương nhân, người Bắc Mạc và quan Túc Bắc.)
Hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự ăn ý trong mắt nhau.
Ngày hôm sau, giới thương nhân của Túc Bắc nhận được tin tức, Túc Bắc vừa có một thương nhân lớn ra tay hào phóng tới đây, nghe nói người này muốn thông qua cửa khẩu ở Túc Bắc để mua một ít trân bảo dị tộc trở về.
Chuyện này cũng không quá kì lạ, mấy năm nay Đại Hoàn và Bắc Mạc vẫn luôn duy trì mối quan hệ hoà bình, vì thế cho nên vẫn luôn có thương nhân thông qua Túc Bắc để tiến vào Bắc Mạc, trước đó không lâu không phải còn có một nhân vật họ Nghiêm thông qua con đường đó để đến Bắc Mạc sao, nghe nói đống đồ vị thương nhân họ Nghiêm đó mang đến rất được người của Bắc Mạc hoan nghênh, đặc biệt là nữ tử của Bắc Mạc, các nàng rất hoan nghênh mấy thứ đó.(Nghiêm Tranh)
Dựa vào của cải phong phú, Hạ Thừa Vũ thuận lợi tiến thẳng vào giới thương nhân của Túc Bắc.
Việc bọn họ được bổ nhiệm làm việc này không có nhiều người biết, bọn họ và quan phủ hành động độc lập, chỉ có một mình Phương đại nhân biết được hướng đi của bọn họ.
Phương Gia Di ở lại bên cạnh Phương đại nhân để hỗ trợ ông.
Lần đàm phán đầu tiên thất bại đã để lại bóng mà tâm lý cho bọn họ về những người Bắc Mạc đang ở lại Túc Bắc, bọn họ lo lắng về mấy người đó hơn cả Bắc Mạc vì dù sao bọn họ cũng không biết mấy người kia đã ẩn nấp ở Túc Bắc bao lâu, hiểu biết bao nhiêu về tình hình của Túc Bắc.
Trước khi điều tra rõ chuyện này, bọn họ vẫn không thể thả lỏng để làm chuyện khác.
Nhắc tới người tiếp theo đi đàm phán với Bắc Mạc, Phương Gia Di đã chủ động đứng ra: “Hạ quan muốn thử một lần.”
“Này…… Dù sao ngươi cũng là nữ tử, có phải không tiện lắm hay không?”
“Việc lớn trước mắt, nam tử hay nữ tử thì có gì khác biệt? Nếu hạ quan đã dám xin đi thì chắc chắn là đã nắm chắc, thay vì việc chọn một người không muốn đi và lại tiếp tục thất bại thì ngài không ngại để hạ quan thử một lần đâu nhỉ.”
So tài ăn nói thì không mấy người có thể so với Phương Gia Di, nàng nói mấy câu mà đã khiến các viên quan khác cạn lời, không nói lại được, cuối cùng bọn họ không thể không thừa nhận chuyện đi đàm phán không có ai phù hợp hơn Phương Gia Di.
“Lần này Phương cô nương đã chọn đúng đường rồi.” Lúc Thẩm Úc nghe Thương Quân Lẫm kể chuyện này cũng không nhịn cười nổi, hình ảnh cô nương này chửi Việt Vương vẫn còn hiện rõ trước mắt y, Thẩm Úc chưa từng thấy Việt Vương bị ai chửi thành cái dạng này.
“Bệ hạ, quý quân, Thượng Y Cục đã đưa quần áo tới đây.” Mạnh công công cúi đầu bước vào.
“Cho bọn họ tiến vào đi.”
Thương Quân Lẫm vừa nói xong thì vài cung nhân tay nâng quần áo đi vào. Bởi vì Thương Quân Lẫm rất coi trọng chuyện này nên trong số mấy bộ quần áo này không có bộ nào không được dùng chất liệu tốt nhất, kiểu dáng và màu sắc cũng dựa theo sở thích của Thẩm Úc.
“A Úc xem thử xem có thích hay không.”
Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc qua đó rồi đánh giá từng bộ một, ánh mắt hắn dừng lại trên một bộ đồ màu đỏ một lúc lâu.
Thẩm Úc thử sờ vào bộ quần áo này, dưới sự làm nền của bộ đồ màu đỏ như lửa, làn da của y trông lại càng trắng hơn.
“Dường như bệ hạ rất thích bộ đồ này, đêm nay ta mặc cho bệ hạ xem được không?”
Tác giả có lời muốn nói: # kỳ tích của Úc Úc #
Giả thiết là đang ở hiện đại, bệ hạ sưu tầm: Úc Úc mặc đồ con thỏ, Úc Úc mặc đồ hầu gái, Úc Úc mặc sườn xám……
Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ
Cảm tạ ở 2021-09-1818:31:38~2021-09-1821:56:52 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Trăng tròn 15 bình; mạch vân sanh 5 bình; mộc có tên 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!