Vũ Văn Bân cười nhạo: “Nó chỉ là một người ngoài, có tư cách gì mà thừa kế toàn bộ gia tộc Vũ Văn chứ?”
“Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn là anh chỉ nghe được mấy lời như tôi muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh, rồi còn muốn giao lệnh bài của chủ gia tộc cho nó nữa có phải không?”
Đột nhiên Vũ Văn Cao Dương hỏi.
Vũ Văn Bân hừ lạnh, không nói gì.
Đối với anh ta mà nói, chỉ dựa vào việc Vũ ông ta muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh là đã đủ đáng chết rồi.
Vũ Văn Cao Dương tự giễu cười: “Quả nhiên anh chỉ nghe được phần trước trong cuộc trò chuyện giữa tôi với Dương Thanh, chứ không biết phần sau chúng tôi đã nói gì”.
“Vũ Văn Bân, tôi nói rõ cho anh nghe, tôi muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Thanh, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời thôi.
Dựa vào nhân phẩm của Dương Thanh, cho dù nó thừa kế vị trí chủ gia tộc thì cũng sẽ đào tạo anh rồi trả nó lại cho anh thôi”.
“Đúng là tôi đã giao lệnh bài của chủ gia tộc cho Dương Thanh, nhưng nó không có ý định muốn thừa kế gia tộc Vũ Văn mà chỉ thay tôi bảo quản lệnh bài thôi.
Một ngày nào đó, khi anh có đủ tư cách để thừa kế vị trí chủ gia tộc thì nó sẽ giao lệnh bài lại cho anh”.
“Tôi biết là anh sẽ không tin, nhưng dù có tin hay không thì cũng không sao cả, tôi chỉ muốn nói sự thật cho anh biết, chỉ vậy thôi”.
Ông ta bình tĩnh nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Văn Cao Dương, bỗng nhiên Vũ Văn Bân hơi nghi ngờ rốt cuộc có phải như ông ta vừa nói hay không.
Nhưng anh ta nhanh chóng vứt bỏ hết tất cả suy nghĩ trong đầu, còn tức giận nói nói với Vũ Văn Cao Dương: “Ông đừng hòng lừa gạt tôi, tôi không phải con nít mới lên ba.
Giữa tôi và Dương Thanh còn có thù oán, nếu như ông thật sự giao vị trí chủ gia tộc cho Dương Thanh thì liệu nó có trả nó lại cho tôi không?”
“Ông không cần phải giải thích gì cả, tôi chỉ xem kết quả thôi.
Bây giờ ông đã giao lệnh bài của chủ gia tộc cho Dương Thanh, điều này cho thấy ông đã bỏ rơi tôi”.
“Vũ Văn Cao Dương, tất cả những chuyện này đều do ông ép tôi, do ông ép tôi!”
Vũ Văn Bân rất tức giận, cảm xúc cũng vô cùng kích động.
Vũ Văn Cao Dương không tiếp tục nói thêm câu nào nữa, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân, trong mắt của ông ta còn có một chút thất vọng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng nói: “Những lời nên nói đều đã nói xong hết rồi, làm đi!”
Vũ Văn Cao Dương vô cùng hiểu rõ con trai của mình là hạng người gì.
Từ lúc Vũ Văn Bân bắt đầu bộc lộ ra sát ý, điều đó đã cho thấy thằng con này thật sự muốn giết chết ông ta.
“Ông không phản kháng lại sao?”, Vũ Văn Bân hơi kinh ngạc, hỏi.
Vũ Văn Cao Dương tự giễu cười: “Nếu như anh đã quyết định giết tôi rồi thì chắc chắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tôi phản kháng có tác dụng gì không?”
“Chắc chắn Dương Thanh sẽ không chết! Hoàng tộc họ Diệp đắc tội với nó thì đó sẽ là niềm đau lớn nhất của bọn họ!”
Vũ Văn Cao Dương kiên định nói.
Ông ta có lòng tin tuyệt đối với Dương Thanh.
.