Đây đã là độ cao tối đa rồi, phía trên là bức tường nhìn không thấy bờ.
Hai cái móng vuốt bằng xương kia tạm thời bị bỏ xa một quãng, nhưng mọi người lại không ngừng run rẩy trong lòng.
Cố Thanh Sơn cũng cảm giác được.
Lần này, không cần nhìn màn hình, hắn cũng biết đã đến thời khắc sống còn.
Cố Thanh Sơn chợt quát lên: “Ông già, ra tay đi!”
Ánh sao vô tận ngoài phi thuyền bỗng nhiên tụ lại, đánh ra một cột sáng màu tím xinh đẹp chếch về phía trước mũi của phi thuyền.
Bên trên vị trí ấy, một đầu lâu khổng lồ phủ đầy giòi bọ vừa mới xuất hiện từ trong bóng tối.
Đầu lâu há to mồm, cắn phi thuyền một cái.
Nó chính là chủ nhân của cặp móng vuốt bằng xương kia!
Thời khắc sống còn, một kích hợp lực của đám yêu tinh cũng vừa kịp đến.
Cột sáng màu tím đánh lên đầu lâu, khiến nó mờ đi hẳn.
Phi thuyền và những ánh sao bám trên thân thuyền xuyên thẳng qua miệng của đầu lâu, sau đó bay về phía xa.
Cho đến tận khi bọn họ bay xa rồi, đầu lâu mới ngưng tụ lại một lần nữa.
Từng nòng pháo của phi thuyền sắt tháp được đẩy ra, tất cả đều bắn lên trên vách tường.
Âm thanh nổ đùng đoàng vang lên liên tiếp.
Hòn đá to lớn từ trên trời rơi xuống, đập ầm ầm lên đầu lâu khổng lồ.
Ở một hướng nghiêng nghiêng trước mũi thuyền, lại có thêm một đám chim đỏ rực màu máu kêu to rồi xông tới.
Tô Tuyết Nhi lập tức điều khiển phi thuyền phóng ra sóng chấn động vô hình, khiến bầy chim kia mất đi phương hướng, đồng thời rơi vào sâu trong bóng tối.
Một cái móng vuốt bằng xương khác lại một lần nữa xuất hiện trong màn đêm ỡ phía trước.
Lại một con quái vật khổng lồ khác!
Đám yêu tinh lại ra tay.
Cột sáng màu tím huyền ảo đánh trúng móng vuốt bằng xương, lại khiến nó tan biến hoàn toàn.
Phi thuyền bay vút qua.
Nhưng vẻ mặt của những người trên thuyền lại không nhẹ nhõm chút nào.
“Thế này không ổn…” Lam Tụ trầm giọng nói: “Quái vật quá nhiều, chúng ta không cắt đuôi được bọn chúng. Hãy dùng thử thuật pháp truyền tống xem!”
Một gã hộ vệ phía sau hắn ta lấy thẻ bài ra, tỉ mẩn nhìn một chút rồi bẩm báo: “Bệ hạ, dường như nơi này bị một loại sức mạnh nào đó niêm phong rồi, không thể truyền tống ra khỏi đây.”
Cổ Viêm lại nhìn thủ hạ của mình.
Thủ hạ kia cũng lắc đầu uể oải.
Sỏa Cường ban đầu còn muốn chiến đấu, giờ lại nói: “Chết tiệt, bọn chúng tựa như chó săn, cứ cắn chặt lấy gấu quần của chúng ta! Từ góc độ đi săn mà nói, chúng làm vậy là đang chờ đội lính tinh nhuệ đến.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn càng gay gắt hơn, hắn sải bước đi đến bên cửa sổ phi thuyền, lớn tiếng nói với đám yêu tinh: “Các ngươi nhiều người như vậy, sao yêu thuật chỉ toàn là chuyển dời vị trí vậy? Ngay cả một thuật pháp công kích nghiêm chỉnh cũng không có!”
Những đốm lửa nhỏ kia hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng hóa thành biển lửa, dùng ngọn lửa để tạo thành bộ dáng lão già râu dài, phát ra giọng nói vang vọng:
“Bị… giam… cả… tỉ… năm, không… có… vật… liệu… để… thi… pháp…”
Trên phi thuyền, mọi người lâm vào suy tư.
Yêu tinh là chủng tộc rất lợi hại, người bình thường bên trong chín trăm triệu tầng thế giới không ai dám chọc bọn họ.
Nhưng vì ở trong hành lang bí mật trăm triệu năm đã làm tiêu hao hết tất cả vật tư của họ rồi, rốt cục khiến bọn họ chỉ còn lại khả năng sử dụng một số thuật pháp cơ bản.
Thảo nào họ luôn phải tránh né quái vật.
Bởi vì bọn họ không có cách nào sử dụng thuật pháp mạnh mẽ để tấn công kẻ địch nữa.
Làm sao bây giờ?
Căn bản là không cắt đuôi được kẻ địch.
Cổ Viêm bỗng nhiên nói: “Thám thính!”
“Vâng, lãnh chúa.”
Tùy tùng của y lên tiếng, ném một đốm lửa lên giữa không trung, đọc chú ngữ.
Trong ngọn lửa, những kẻ tu hành đeo mặt nạ kia đang đuổi đến cùng đám quái vật đông như thủy triều.
Không lâu sau, bọn chúng sẽ đuổi kịp phi thuyền!
“Xong rồi, chúng ta phải chết ở chỗ này rồi!” Sỏa Cường uể oải nói.
Lam Tụ thở dài một hơi, không nói gì.
Cổ Viêm thì căm hận: “Trước khi chết cũng phải giết thêm vài tên.”
Thủ hạ của y ầm ầm đáp lời.
Cố Thanh Sơn lui ra phía sau một bước, nhìn mọi người một cái.
Hắn cảm nhận được tuyệt vọng đang kéo tới.
Hắn quay đầu lại, nhìn Tô Tuyết Nhi.
Cô đã gỡ mũ giáp xuống, vẫn còn đang cố gắng điều khiển phi thuyền bay đi.
Cô tặng cho hắn một ánh mắt quan tâm.
Không có sợ hãi, chỉ có lo lắng.
Cố Thanh Sơn bỗng cảm thấy trong lòng trấn tĩnh đến lạ.
Hắn lấy đá Vạn Vật ra, đi đến bên cạnh Tô Tuyết Nhi, nói khẽ: “Có chuyện cần giao phó cho em.”
“Chuyện gì thế?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
“Anh giao cho em giữ cái này, trước khi anh trở lại, em hãy mang theo anh cùng tiến lên.” Cố Thanh Sơn nói.
Mọi người nghe thấy hai người nói chuyện, tất cả đều quay lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Ngươi có biện pháp chạy trốn sao?” Sỏa Cường hỏi.
“Không.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lên giọng, nói với mọi người: “Yêu tinh cho ta một câu thần chú để mở ra tảng đá trong tay của ta đây, bây giờ tảng đá này có thể giúp ta giải phóng hai kỹ năng.”
Ánh mắt của mọi người tối sầm lại.
Hai kỹ năng thì làm được cái gì?