Anh ta chỉ vào Giang Nghĩa, muốn mắng cũng không mắng được.
Mắng cái gì đây?
Là bản thân anh ta chủ động trêu chọc người ta, nếu anh ta chịu nhận thua, chịu thừa nhận sự tài giỏi của Giang Nghĩa thì sẽ không có kết cục như bây giờ.
Weiss, là thua bởi hai chữ: không phục.
Đối mặt với người khác, anh ta không phục có lẽ còn có thể tranh giành thử, nhưng đối mặt với Giang Nghĩa, anh ta thật sự không tranh lại.
Bất luận là mưu trí hay thân thủ, anh ta đều không bằng Giang Nghĩa.
Cuối cùng ngay cả thủ hạ anh ta tin tưởng nhất cũng phản bội mà đi, Weiss thua một cách thảm bại.
“Ông Rết, xin lỗi, con không thể tới thủ đô phò tá người nữa rồi.”
Bụp một tiếng, Weiss ngã ra đất.
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng của anh ta, rơi trên đất, khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, điều mà trong lòng Weiss nghĩ vẫn là ông Rết, nếu Đan Long Hưng có được sự trung thành như này, có lẽ anh ta sẽ không thua rồi.
“Tổng giám đốc!”
Một đám người xông lên, vây lấy Weiss.
Nhìn tình trạng thê thảm của Weiss, Giang Nghĩa thở dài, anh ta cần gì phải vậy chứ?
“Mau đưa tới bệnh viện đi.” Giang Nghĩa lạnh nhạt nói.
Những thủ hạ kia vội vàng kiêng Weiss đi, để vào trên cáng, kiêng chạy ra khỏi đại sảnh.
Nói ra thì cũng nực cười, cái cáng này vốn là Weiss chuẩn bị cho Giang Nghĩa, nói cái gì mà Giang Nghĩa hôm nay sẽ chịu cảnh thất bại lớn của đời người, chịu không được mà ói máu ngất đi.
Kết quả thì sao?
Nực cười.