– Ta nhất định phải tìm cách cứu hắn ra!
Vẻ mặt Vân Tri Thu khó xử nói:
– Hiện giờ phu quân không có thực lực đối nghịch với gia gia của ta, trong chuyện này ta không thể giúp gì cho phu quân được.
– Yến đại ca đã cứu mạng ta, dù không nhắc tới chuyện cứu mạng, hễ ta gặp chuyện, miễn là ta mở miệng thì Yến đại ca luôn không nói hai lời giúp đỡ ngay. Chỉ vì điểm này nếu Yến đại ca gặp rắc rối sao ta có thể mặc kệ?
Miêu Nghị trở người đè Vân Tri Thu dưới thân, hôn nàng, cạy khớp hàng thò lưỡi vào trong quấy một phen.
Khi môi tách ra, Miêu Nghị nhìn chăm chú vào mắt Vân Tri Thu:
– Không cần nàng hỗ trợ cái gì, tìm cơ hội thích hợp cùng ta đi Đại Ma Thiên một chuyến là được, giúp ta gặp gia gia của nàng, không thì ta sợ sẽ không gặp được người. Ta nói chuyện với gia gia ngay trước mặt nàng, có nàng ở sẽ dễ nói chuyện hơn, dù có được hay không ta phải cố gắng thử một lần.
Đôi tay ngọc thò ra từ trong chăn ôm cổ Miêu Nghị, Vân Tri Thu đưa tình nói:
– Phu quân có lệnh, thiếp thân nào dám không nghe!
Vân Tri Thu ngước đầu hôn phớt môi Miêu Nghị, tràn đầy tình cảm kéo hắn vào ngực mình:
– Phu quân, ta muốn sinh con cho phu quân…
Không khí bị phá hỏng hết!
Miêu Nghị đổ mồ hôi vội rời khỏi người Vân Tri Thu, vội khuyên:
– Lão Bản Nương đừng làm bậy, tình huống hiện giờ của chúng ta không thích hợp có con!
Không căng thẳng không được, trong tu hành người có pháp lực có cái lợi của nó, không giống phàm nhân dễ gây ra rắc rối. Nhưng có khuyết điểm là làm xong việc có mang thai hay không quyền chủ động nằm trong tay nữ nhân, nếu nàng ta không muốn mang thai, hơi thi pháp là giải quyết xong, muốn mang thai thì rất dễ dàng.
Thấy Miêu Nghị sợ hết hồn, Vân Tri Thu xì cười, cười sặc sụa. Vân Tri Thu cũng biết hiện tại không thích hợp có con, mới rồi động tình nàng không kiềm dược bản năng nói ra, khi tỉnh táo lại cũng biết bây giờ không thể có con, dù nàng rất muốn có con với Miêu Nghị.
Trông Vân Tri Thu giống đang đùa, Miêu Nghị chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thầm thở phào.
– Lão Bản Nương, hỏi nàng một chuyện, nàng tu luyện Đại Ma Vô Song quyết có phải bị khiếm khuyết không?
– Bị khiếm khuyết? Không thể nào! Chẳng qua ta tu luyện Đại Ma Vô Song quyết không hoàn chỉnh, vì ta rời khỏi Đại Ma Thiên sớm, chỉ đại khái tu luyện một phần ba công pháp Đại Ma Vô Song quyết mà gia gia truyền cho. Những trưởng bối của ta đại khái tu luyện đến hai phần ba, ta thì tối đa không hơn ba phần tư. Chỉ có gia gia là tu luyện trọn bộ, nói ra thì phải cảm tạ phu quân tài năng của ta, nếu không có phu quân kiếm được nhiều tiên quả thì sao ta có thể nhanh chóng đột phá tu vi đến cảnh giới Kim Liên được.
– Nàng hiểu lầm ý ta, ý của ta là gia gia của nàng tu luyện Đại Ma Vô Song quyết có phải là không hoàn chỉnh, mặt sau còn giai đoạn cao hơn nữa không?
– Giai đoạn càng cao? Chưa nghe gia gia nói bao giờ.
Vân Tri Thu nghi ngờ hỏi:
– Sao phu quân đột nhiên hỏi cái này làm gì?
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Nàng không biết, ta bị nhốt trong đại thế giới ba trăm năm rất có thể liên quan tới Đại Ma Vô Song quyết mà Vân gia các người tu luyện.
Vân Tri Thu chống nửa người quyến rũ dậy, trợn to mắt nhìn Miêu Nghị:
– Có chuyện gì?
– Vừa đến đại thế giới ta liền đụng phải một đám yêu ma truy giết một người…
Miêu Nghị kể lại chuyện mình xui xẻo gặp Chung Ly Khoái bị liên lụy, biểu thị sau này mới biết Chung Ly Khoái vì cướp một bản đồ kho báu mới bị truy sát. Bản đồ kho báu liên quan tới bộ chữ địa trong ba bộ thiên, địa, nhân của Đại Ma Vô Song quyết.
Vân Tri Thu nghe xong vẻ mặt hoang mang, suy ngẫm một lúc rồi từ từ nằm trên ngực Miêu Nghị:
– Có lẽ Ngưu Nhị nói đúng, có thể trở thành công pháp một trong sáu kỳ công của đại thế giới thì không đơn giản, không chừng gia gia của ta chỉ tu luyện bộ chữ nhân của Đại Ma Vô Song quyết. Nhóm gia gia luôn muốn leo lên thuyền U Minh Long có lẽ vì muốn tìm công pháp tiếp theo, có lẽ đây là bí mật ngầm hiểu trong lòng của lục thánh.
Nói tới đây Vân Tri Thu giật mình ngồi bật dậy, không quan tâm vóc dáng quyến rũ của mình lộ cảnh xuân.
Vân Tri Thu nhìn Miêu Nghị chằm chằm, hỏi:
– Chắc không phải phu quân muốn dùng bí mật này trao đổi với Yến Bắc Hồng đi?
Miêu Nghị có ý tưởng đó, hắn gật đầu.
– Không được!