Thạch Hoàng kêu lên.
– Không sợ liền tốt!
Hai người đối đầu, vứt bỏ tất cả hoa chiêu, chỉ dùng nắm đấm không ngừng đánh về đối phương.
Cái này nhìn mà khóe miệng của bốn người Vô Diện co giật, chỉ cảm thấy hai người này chính là cầm thú.
Người bình thường đâu thể nào nắm giữ thể phách khủng bố như thế?
Nhân lực có hạn, ngươi đem bảy phần mười lực lượng đặt ở công kích, liền chỉ có ba phần mười lực lượng có thể đưa đến phòng thủ. Nhưng nhìn tư thế của Lăng Hàn cùng Thạch Hoàng, bọn họ rõ ràng là dùng mười phần lực lượng ở công kích.
Điều này nói rõ, thể phách của hai người này đều biến thái, căn bản không cần lấy nguyên lực phòng thủ.
Cùng cấp, có người tổn thương được bọn họ sao?
Bốn người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy chỉ dựa vào lực lượng là không cách nào làm được, bọn họ đã ăn đối phương khoảng một nghìn quyền, nhưng xương của người nào cũng không có dấu hiệu vỡ nát, da dẻ phá tan.
Nhất định phải vận dụng hỏa diễm, băng sương hay lực lượng quy tắc đi hòa tan, hoặc đóng băng để cho mất đi tính dai.
Quy tắc vốn là một bộ phận của sức chiến đấu, như hai người này chỉ dùng lực lượng đấu, này vốn là đấu pháp của mãng phu, cao thủ rất xem thường.
Nhưng hai Vương giả đỉnh cấp kia lại làm không biết mệt.
Thạch Hoàng mặt cũng nở hoa rồi, chỉ cảm thấy thoải mái tràn trề, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể làm cho hắn đánh thoải mái như thế. Hảo cảm của hắn đối với Lăng Hàn không khỏi tăng vọt, thầm nghĩ mặc dù người này là Nhân tộc, nhưng hoàn toàn có thể kết giao bằng hữu.
– Nhân tộc, ta muốn tăng lên sức chiến đấu!
Hắn nói, hiển nhiên chỉ dùng thể phách, mọi người là không có cách nào đánh tan thể phách của đối phương.
– Ta cũng đang có ý này.
Lăng Hàn cười to nói.
– Minh Ngọc Công!
Thạch Hoàng khẽ quát một tiếng, hai nắm đấm vốn chỉ bóng loáng giống như ngọc thạch, nhưng hiện tại hoàn toàn thông thấu minh hóa, từng cái thần văn tỏa ra, che kín hai nắm đấm.
Trên hai nắm đấm của Lăng Hàn, thần văn màu xanh lam phát sáng, xì xì xì, chớp giật quấn quanh ở trên quả đấm của hắn, cái này không phải lôi đình phổ thông, mà là Thiên Lôi.
– Đệt!
Thạch Hoàng vốn đã một quyền sắp đánh tới, nhưng mạnh mẽ ngừng lại.
Cho dù là hắn, đối mặt thiên kiếp vẫn có một tia khiếp đảm.
– Không đánh sao?
Lăng Hàn cười nói.
– Đánh!
Thạch Hoàng lập tức mạnh miệng nói, nhanh chân bước ra, một quyền bạo oanh.
Lăng Hàn đón nhận, oành, nắm đấm của hai người va vào nhau, lần này lực xung kích càng thêm đáng sợ, bởi vì hai người dùng tới lực lượng quy tắc, không chỉ lực lượng va chạm, còn có pháp tắc xung kích.
Bắn ra, ánh chớp từ nắm đấm lan tràn về phía cánh tay của Thạch Hoàng, đùng đùng đùng đùng, quần áo trên cánh tay hắn hóa thành tro bụi, mà khi ánh chớp từ bả vai lan tràn về phía thân thể, chỉ thấy bảo sam trên người hắn phát sáng, ngăn cản ánh chớp tiến thêm một bước.
Hai người dồn dập lùi về sau, đều đã vận dụng bí pháp, sức chiến đấu tự nhiên không thể giống nhau.
Thạch Hoàng giơ tay nhìn, nắm đấm giống như ngọc thạch của hắn phá tan rồi, chảy ra chất lỏng màu xanh, mùi thơm thấm mũi.
Đây là máu của hắn, nhưng bởi vì bản thân hắn là Thạch Linh, tuy không thuần túy giống cha hắn, nhưng dòng máu của hắn kỳ thực là linh dịch hiếm thấy, chính là đồ bổ kinh người.
Hắn khiếp sợ, tuy hắn không phải không có nhận qua tổn thương, nhưng có thể ở trong cùng cấp, lấy phương thức nắm đấm đối oanh để hắn bị thương như thế, đây là lần đầu.
Dựa vào, nắm đấm của nhân tộc này lại cứng hơn của hắn?
Hắn nhìn Lăng Hàn, nắm đấm của đối phương vẫn đang yên đang lành.
Lăng Hàn dùng cái mũi ngửi ngửi, nhìn chằm chằm tay của Thạch Hoàng nói:
– Cái kia đừng lãng phí, dùng lọ cất lại đi.
Thạch Hoàng nhất thời tức điên mũi nói:
– Đây là máu của ta!
– Ta biết, vì lẽ đó đừng lãng phí, ngược lại đã chảy ra, không bằng đưa cho ta đi.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười vô hại.
– Ngươi cái thằng khốn này!