Lúc này ông ta nào còn ý nghĩ đánh nhau nữa, xoay người bỏ chạy.
Đi đâu!
Ông ta vừa bay được khoảng năm mươi trượng, phía đối diện đã có một người toàn thân được ánh sáng vàng bao phủ chậm rãi đi tới, nhìn kỹ lại thì thấy cũng là Diệp Thành, ồ không đúng, chính xác hơn là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Diệp Thành.
“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá chợt thay đổi, ông ta chưa từng nghĩ sát thần Tần Vũ cũng am hiểu thiên phú thần thông của Huyền Linh Chi Thể.
Giết!
Theo lệnh của Diệp Thành, hắn với đạo thân kẹp chặt từ trước và sau, năm Âm Minh tử tướng tấn công từ hai phía, bao vây Vương Nguyên Hoá ở giữa.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến lập tức bắt đầu, cảnh tượng vô cùng hào hùng, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ, toàn bộ hư không đều được bao phủ bởi ánh sáng vàng, rực rỡ chói mắt.
A!
Chẳng mấy chốc, sâu trong quần sơn vang lên tiếng gào thét của Vương Nguyên Hoá.
Ông ta cực kỳ thê thảm, với tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng bị phía Diệp Thành đánh cho không còn sức trở mình.
Phụt!
Đến lúc nào đó, một bóng người đẫm máu từ hư không rơi xuống khiến một ngọn núi sụp đổ, loáng thoáng có thể thấy vết máu đáng sợ ở bụng dưới của ông ta, đó chính là đan hải đã bị phế.
Lúc này bộ dáng của ông ta không còn là một ông lão lưng gù nữa, mà đã bị Diệp Thành đánh trở lại hình dạng ban đầu.
Tu luyện mấy trăm năm, đan hải bị phế bỏ, ông ta đã trở thành một kẻ vô dụng không hơn không kém, không còn là thần tiên nữa, cho dù sống lại cũng không còn là gia chủ nhà họ Vương, ngày tháng sau này của ông ta cũng sẽ cực kỳ thê thảm.
“Ta với ngươi không thù không oán, sao lại giết ta?”, giữa đống sỏi đá, Vương Nguyên Hoá oán hận nhìn Diệp Thành với vẻ dữ tợn.
“Ông có chắc là không thù không oán không?”, giọng nói ung dung vang lên, Diệp Thành chầm chậm đi tới, cởi bỏ mặt nạ Quỷ Minh, lộ ra khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, hơn nữa còn mang theo vẻ thăng trầm của năm tháng.