Diệp Thành lấy kiếm ra, hắn lao nhanh như gió, đại chiêu tuyệt sát của hắn rất mạnh, uy lực vô song, đâm xuyên hư không mang theo sức mạnh huỷ diệt của kiếm đạo.
Thấy thế, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá thay đổi lớn, bởi vì ông ta đã cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của nhất kiếm đó.
Phụt!
Máu bắn tung toé, ngực Vương Nguyên Hoá nháy mắt bị đâm thủng, sát khí đáng sợ vẫn đang hoành hành trong cơ thể ông ta.
Ông ta vung tay tung ra một chưởng, nhưng lại đụng phải Hàng Long Bát Hoang của Diệp Thành.
Phụt!
Vương Nguyên Hoá bay lộn ngược, va mạnh vào một ngọn núi hùng vĩ khiến nó nứt ra.
Mẹ kiếp!
Phía dưới, Tư Đồ Nam nhìn thấy cảnh này mà hai mắt trợn tròn, hắn ta đã nghe truyền thuyết về sát thần Tần Vũ, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ thật sự có thể đánh cảnh giới Chuẩn Thiên bị thương nặng.
“Ngươi thật sự không chết không thôi sao?”, chẳng mấy chốc, Vương Nguyên Hoá tóc tai bù xù nhảy ra từ trong đống đá vụn, tuy bị thương nhưng khí thế lại tăng thêm một bậc, hiển nhiên ông ta dã sử dụng bí pháp tăng sức chiến đấu.
“Không phải không chết không thôi, mà là ông chết”, Diệp Thành không nhiều lời, trực tiếp nhào tới, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng vàng với sức chiến đấu vô song, hắn lúc này như một chiến thần.
“Vậy thì đánh đến khi ngươi chết ta sống đi”, Vương Nguyên Hoá nổi giận, lấy Kim Giao Giản ra, nhất giản vung ra hoá thành vùng biển huyền quang.
Diệp Thành cười khẩy, chém ra một đao Bát Hoang khiến biển huyền quang thoáng chốc nổ tung, mà một nhát kiếm sau đó cũng chém ra kiếm mang không gì sánh được.
Bang!
Âm thanh kim loại va chạm lập tức vang lên, Vương Nguyên Hoá bị một kiếm của Diệp Thành chém lảo đảo lùi lại.