Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ngồi ở một góc khuất không dễ thấy, lấy hai tách cà phê nóng và nói về các chủ đề trong cuộc sống hàng ngày.
“Chồng à, anh không phát hiện ra là phong cách trang trí ở đây rất giống với lâu đài cổ của anh trên đảo hay sao?” Lâm Ngữ Lam nhẹ nhàng che miệng: “Cái gì cũng sử dụng thứ to và tốt, anh thích phong cách châu u này sao?”
Trương Thác sờ sờ cái mũi: “Phong cách trang trí cái cái gì anh không hiểu, nếu em nói về phong thủy thì anh còn biết một chút”
“Anh còn biết phong thủy sao?” Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam kinh ngạc nhìn Trương Thác.
Trương Thác trợn mắt nói: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu chứ, sư phụ của anh, vào lần đầu tiên khi anh quen biết ông ấy, ông ấy đang xem phong thủy để chôn cất giùm cho người ta, ngày nào cũng kể lể với anh về những thứ kỳ kỳ quái quái, ngày nào anh cũng phải nghe, nghe xong cũng hiểu được không ít”
Lâm Ngữ Lam chớp chớp đôi mắt to: “Chồng à, em luôn nghe người ta nhắc tới Lục Diễn ông Lục, sư phụ của anh rốt cuộc là người như thế nào? Làm sao anh lại quen biết ông ấy?”
“Quen biết ông ấy?” Trương Thác không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó, sự xuất hiện của Lục Diễn tuyết đối có thể nói là đã thay đổi cả cuộc đời của anh: “Ông già đó đưa cho anh một cái chân gà, ông ấy nói sau khi anh ăn xong sẽ cho anh gấp đôi, nếu anh vẫn có thể ăn hết, ông ấy sẽ đưa thêm gấp đôi nữa cho anh”
“Là sao?” Lâm Ngữ Lam nghe vậy đầu óc cảm thấy mù mịt.
Trương Thác lúng túng gãi gãi đầu: “Nói thế nào nhỉ, lúc đó hoàn cảnh gia đình của anh cũng khá khó khăn, cơm bữa có bữa không, có người cho anh đùi gà, anh nhất định phải ăn chứ, lúc đó tuổi cũng còn nhỏ, suy nghĩ cũng rất đơn giản, cứ tưởng ăn một chầu cho no nê sẽ có thể chống đỡ được một thời gian dài, sau đó anh điên cuồng ăn và cuối cùng ăn đến nỗi tự đưa mình vào bệnh viện, sau khi anh ra viện, ông già Lục đã nhận anh làm đồ đệ”
Lâm Ngữ Lam nghe xong vẻ mặt liên sững sờ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ đau xót, cô chủ động đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Trương Thác, sau đó nắm lấy bàn tay to lớn của Trương Thác: “Chồng, khi anh còn nhỏ, rốt cuộc là anh đã khổ như thế nào vậy, em đã hỏi viện trưởng Thôi về những chuyện lúc anh còn nhỏ rồi, nhưng viện trưởng Thôi không chịu kể cho em nghe, bảo em đến hỏi anh”
Trương Thác nhún vai: “Thực ra bây giờ nghĩ lại cũng không có quá cực khổ gì đâu, đó đều là những chuyện đã qua rồi, chỉ là có chút hối hận, không thể để cho mẹ được hưởng phúc cùng với anh, nếu không mẹ anh mà biết được anh đã cưới một người vợ xinh đẹp như vậy thì chắc chắn sẽ sung sướng đến mức không thể ngậm miệng lại được luôn đấy”
Lâm Ngữ Lam hờn dỗi liếc nhìn Trương Thác một cái, vừa định nói chuyện, thì nghe thấy ở phía bên cạnh có một giọng nói vang lên.