– Chờ phu nhân tắm xong rồi nói.
Vân Tri Thu ai oán nói:
– Đừng đi, canh giữ chỗ này đi, gần đây cứ cảm giác có người đang nhìn lén ta tắm rửa.
Miêu Nghị trợn tròn mắt ốc bưu. Đùa, có người nhìn lén lão bà của mình tắm rửa thì không được!
Miêu Nghị vụt xoay người hỏi:
– Là ai?
– Chờ ta tắm xong rồi nói.
Vân Tri Thu đã bước tới bên dưới con cá vàng ngẩng đầu giơ đuôi, cột nước đổ xuống ngay đầu nàng, từ tóc đẹp bắt đầu làm ướt toàn thân, làn nước dập dờn bao phủ toàn thân nàng.
Hai tay che ngực buông xuống, Vân Tri Thu giơ tay lên vuốt mái tóc ướt ra sau đầu, ngửa đầu hứng nước. Thân hình nóng bỏng vặn vẹo dưới cột nước khiến người rung động, vòng eo mềm như rắn nước phối hợp làn nước mơn trớn thân thể, hấp dẫn như mộng ảo thúc giục người ta rạo rực.
Cộng thêm Vân Tri Thu tắm rửa rất thoải mái, môi son phát ra tiếng rên rỉ chui vào tai Miêu Nghị, cảm giác thật khó tả. Miêu Nghị cảm giác máu chạy rần rần khắp người, có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Miêu Nghị thầm nhủ với lòng không thể hèn như vậy, nhưng mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm thân hình thướt tha lấp lánh dưới cột nước.
Cuối cùng Miêu Nghị dứt khoát cởi đồ cũng nhảy vào ao nước, bơi hướng Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu vội hai tay che ngực, kẹp chặt đùi trắng dụ dỗ người.
Khuôn mặt Vân Tri Thu cảnh giác trừng Miêu Nghị:
– Ngưu Nhị, ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị giơ tay hút khăn lông đặt trong khay cạnh ao bay vào tay mình, cười gượng nói:
– Phu nhân, Thiên Nhi, Tuyết Nhi không ở, để ta hầu hạ nàng tắm.
Vân Tri Thu vặn vẹo người muốn né tránh hắn:
– Không cần, ta tự có tay, không cần ngươi hầu.
Miêu đại quan nhân không khách sáo, ném khăn lông đi tự tay ôm eo Vân Tri Thu kéo ra khỏi cột nước.
– A! Đáng giận!
Vân Tri Thu vùng vẫy hét lên:
– Ngưu Nhị, ngươi thả ta ra, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm! Tên khốn, ngươi muốn ăn hiếp ta!
Miêu đại quan nhân vui vẻ ôm chặt không thả:
– Nàng là phu nhân của ta, ta không khi dễ nàng thì khi dễ ai?
Miêu Nghị kéo người tới gần bờ, không chút khách sáo đè lên mỹ nhân vưu vật mềm như cục bột, điên cuồng trừng phạt.
***
Mây mưa ngừng, tiếng nước chảy róc rách trong ao nước ngày đêm không ngừng.
Bên bờ, Miêu đại quan nhân trần truồng vẻ mặt thoải mái nằm nhắm mắt lại. Vân Tri Thu không mảnh vải che thân nằm sấp trên người Miêu Nghị, đôi chân như ngọc dung đưa, tay kẹp tinh hoa tiên thảo, nàng chu môi hồng thổi từng lũ tinh vân vào mặt hắn.
Vân Tri Thu thỏ thẻ hỏi:
– Còn đau không?
Hai tay Miêu Nghị vuốt ve lưng trơn mềm:
– Nàng xuống tay quá ác!
Vân Tri Thu xì một tiếng:
– Mới rồi ngươi cũng không khách sáo với ta, chẳng biết thương tiếc là gì.
Miêu Nghị đắc ý cười nói:
– Cái này gọi là trừng phạt nhẹ, hậu quả của việc không nghe lời!
Vân Tri Thu mắng:
– Vô sỉ! Đừng tự hào vì mình vô sỉ được không!
Vân Tri Thu dịu dàng hỏi:
– Mặt ngoài không thấy có gì, còn đau không?
Miêu Nghị nói:
– Chỉ là vết thương nhỏ bình thường nhắc tới làm gì, không biết ta đã bị bao nhiêu vết thương nặng hơn cái này, được rồi, không đau nữa.
Miêu Nghị đổi đề tài:
– Chuyện Yến Bắc Hồng là sao?
– Bây giờ hắn không sao, chưa chết được, chỉ tạm thời bị nhốt, sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng muốn cứu ra thì hơi rắc rối. Ngưu Nhị, lúc này nhắc tới việc này có thấy hơi mất hứng không?
Nghe nói Yến Bắc Hồng không bị nguy hiểm thì Miêu Nghị cũng yên lòng, hắn nhíu mày hỏi:
– Lúc trước nàng nói có người nhìn lén nàng tắm rửa, thật sự có chuyện đó?
Vân Tri Thu nghiêm túc gật đầu nằm cạnh hắn nói:
– Thiên Nhi, Tuyết Nhi luôn ở một bên nhìn lén ta tắm rửa, lát nữa nhớ phạt nặng hai người!
Miêu Nghị á khẩu:
– …
Miêu Nghị rất nhanh hiểu mình bị lừa, hắn bỗng ôm Vân Tri Thu làm nàng la oai oái. Hai người té cái bùm vào ao nước.
Thò đầu khỏi mặt nước, Vân Tri Thu ôm chặt Miêu Nghị, má kề má:
– Ngưu Nhị, đời này có thể gả cho ngươi dù chết cũng cam lòng.
Khi trở ra hai người đều mặc áo dài trắng tinh khéo léo, tóc dài rũ xuống, nắm tay nhau thân thiết ra khỏi phòng tắm.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn nhau, đã hiểu cái gọi là phu thê đánh nhau đầu giường hòa thuận cuối giường.