Âm thanh huyên náo liên tục vang lên.
“Mau nhìn, hắn tới.”
“Thật không dễ dàng, rõ ràng đã ám chỉ hắn, kết quả còn phải để chúng ta sử dụng thuật pháp mới làm xong.”
“Vậy rốt cuộc muốn nói gì với hắn?”
“Thời gian có hạn, nói chuyện chính.”
Toàn bộ âm thanh biến mất, chỉ còn lại một giọng nói vui vẻ tinh nghịch:
“Này… Người mạo hiểm trẻ tuổi, chúng ta sẽ không dễ dàng gặp người khác. Cho dù đó là chuyện liên quan tới số phận của cả ngươi và chúng ta thì ngươi cũng phải đoán đúng đáp án của câu đố trước đã, sau đó mới có thể gặp chúng ta.”
“Câu đố?” Cố Thanh Sơn lặp lại.
“Không sai, câu đố, ngươi hãy nghe cho kỹ.”
“Chỉ rửa mặt, không chải đầu, đi đêm không cần ngọn đèn chiếu, râu chữ bát vểnh ngược lên trời.”
“Được rồi, ngươi quay về từ từ đoán đi. Trong vòng một giờ, nếu ngươi đoán được thì hãy nhìn ra ngoài cửa sổ xe lửa. Nếu như ngươi đoán không được, vậy thì vĩnh viễn không thể gặp chúng ta.”
Cố Thanh Sơn còn không hiểu ra sao, bỗng nhiên bị đẩy một cái, cả người rơi xuống vực sâu.
Hắn chợt mở mắt, tỉnh lại.
Ầm ầm, ầm ầm, vù…
Xe lửa vẫn lao di vun vút.
Tô Tuyết Nhi ngồi đối diện hắn, nhắm hai mắt, yên lặng tụng niệm võ kinh.
Cố Thanh Sơn đứng lên, ngắm nhìn bốn phía.
Bên trong toa xe, mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe lửa, chỉ thấy một mảnh đen kịt, không thể thấy rõ cái gì.
Cố Thanh Sơn dùng sức nhéo tay của mình.
Cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến.
“… Hình như mình đã có hai giấc mộng, lần thứ nhất là tiếng gọi của Kẻ phá hủy vạn vật, lần thứ hai là một trò chơi đoán chữ.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn cũng coi như là người từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng chuyện này vẫn có chút lạ thường.
Chuyện có liên quan đến cảnh trong mơ, hắn cũng chỉ mới trải qua có một lần.
Thời đại Thượng cổ, giấc mơ của Tạ Đạo Linh.
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ một hồi, đưa tay vỗ vỗ Tô Tuyết Nhi.
“Làm sao vậy?” Tô Tuyết Nhi mở mắt ra, nói.
“Có chuyện này, anh nhất định cần em bảo vệ.”
Tô Tuyết Nhi lập tức khẩn trương.
Cô đưa tay cầm lấy lá bài Huyết Hải, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Anh cũng không biết đây là tình huống gì… Có người ở trong mộng muốn anh giải một câu đố bí ẩn.”
Tô Tuyết Nhi lẳng lặng nhìn hắn, đưa tay sờ lên trán của hắn.
Nhiệt độ bình thường.
“Câu đố gì?” Tô Tuyết Nhi thu tay về, hỏi.
“Chỉ rửa mặt, không chải đầu, đi đêm không cần ngọn đèn chiếu, râu chữ bát vểnh ngược lên trời.”
“Đây không phải là mèo sao?”
“Đúng rồi, đưa ra câu đố đơn giản như vậy là đang cố gắng muốn…”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn trở lại trên Giao diện Chiến Thần, dừng lại trên kỹ năng mà hắn vừa có được.
Biến Thành Yêu Quái Mèo.
Mối liên hệ giữa mình với mèo, cũng chỉ có kỹ năng này.
Chẳng lẽ có người ảnh hưởng đến đá Vạn Vật, thôi thúc tảng đá đó sinh ra kỹ năng này?
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới sức mạnh đã đẩy hắn nghiên đi khi hắn đang chiến đấu với Hắc Hỏa Tôn Giả.
Rốt cuộc… sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cố Thanh Sơn hạ quyết tâm, nói: “Tuyết Nhi, anh phải bắt đầu đây, em chú ý bảo vệ anh.”
“Anh muốn làm gì?”
“Biến thành mèo.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn liền đọc câu chú ngữ: “Chúng ta là mèo.”
Vừa mới đọc xong, cả người hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một con mèo Dragon Li mập mạp hết sức đáng yêu.
Tô Tuyết Nhi ngẩn ngơ, kêu lên khe khẽ: “Ôi trời, Thanh Sơn, sao anh lại có kỹ năng đáng yêu như vậy!”
Cô ôm con mèo vào trong ngực, cười vui vẻ.
Không ngờ Cố Thanh Sơn lại là người đáng yêu như vậy!
Em sẽ không bao giờ buông tay anh đâu!
Vài hơi thở trôi qua.
“Meo, meo meo meo!” Con mèo gấp rút kêu lên.
Lúc này Tô Tuyết Nhi mới phát hiện ra mình đã dùng sức hơi nhiều, ôm chặt đến nỗi sắp không nhìn thấy mèo đâu nữa, bèn vội vàng giơ hắn lên.
Con mèo thở hồng hộc vài hơi, lúc này mới cung cấp đầy đủ dưỡng khí cho đại não.
Tô Tuyết Nhi áy náy nói: “Ngại quá, em thích mèo lắm, trước đây đã từng nuôi mèo.”
Con mèo lúc lắc móng vuốt biểu thị không sao.
Hắn hoạt động phần thân dưới, mắt mèo lộ ra vẻ trầm tư, kêu lên: “Meo meo meo.”
Tô Tuyết Nhi luống cuống.
“Tiêu rồi, em không hiểu tiếng mèo, anh có thể nói tiếng Trung không?” Cô vội vàng hỏi.
Con mèo dùng móng vuốt đỡ trán, sau đó dùng lực vung lên, ngón tay chỉ về phía của sổ đoàn tàu.
Cái này thì Tô Tuyết Nhi hiểu được.
Cô ôm con mèo đi tới bên của sổ, hỏi: “Anh muốn nhìn ra ngoài?”
Con mèo gật đầu.
Tô Tuyết Nhi liền giơ hắn lên, trực tiếp dán lên cửa sổ.
Con mèo giãy giụa, cái mông hơi nhích về phía sau một chút.
“A, ngại quá, em dán quá gần.” Tô Tuyết Nhi đỏ mặt nói.
Sau đó, cô điều chỉnh lại tư thế.
Lúc này con mèo mới có thể an tâm nhìn ra bên ngoài.
Cố Thanh Sơn nhìn màn đêm u tối bên ngoài cửa sổ, nhưng trong đôi mắt mèo lại phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Giống như nhìn thấy cảnh tượng nào đó quá mức rung động, thân thể con mèo đột nhiên mãnh liệt chấn động.
“Muốn đi tiểu? Tiêu rồi, tiêu rồi.” Tô Tuyết Nhi lầm bẩm độc thoại.