Lâm Sở Nhi tay cầm lợi kiếm, yên lặng xuất hiện bên người ta, trong đôi mắt đẹp hiện lên quang mang lạnh lùng, trong lúc tử vong sinh tồn này, nàng đã cứu được tính mạng của ta . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Xa Hạo kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ tới một Bình vương phi yểu điệu thục nữ lại là người mang võ công bí hiểm .
Ta có thời gian thở dốc nên đã cầm lại trường đao, Lâm Sở Nhi xuất thủ đúng lúc, đã làm cho tình hình của hai bên thay đổi rất lớn .
Hộ vệ của ta móc nỏ tiễn nhắm bắn vào vị trí của Xa Hạo .
Mấy trăm hộ vệ thành cũng từ các phương hướng ùa tới .
Thời cơ ám sát tốt nhất của Xa Hạo đã mất đi, lúc này trên nóc nhà đã xuất hiện mấy trăm võ sĩ mặc giáp đen, dùng nỏ tiễn nhắm vào Xa Hạo .
Hơn mười hộ vệ quân tiến lên quây quanh ta và Lâm Sở Nhi .
Nguy hiểm đã qua, ta lạnh lùng hướng Xa Hạo nói :
“Ngươi không còn cơ hội nữa đâu. “
Ta được Lâm Sở Nhi đỡ, xoay người sang một bên, lạnh lùng nói :
“Giết không cần hỏi!”
Tên bắn như mưa về phương hướng của Xa Hạo, nhưng cùng lúc đó, thân hình của hắn bỗng nhiên hướng bức tường bên cạnh phóng tới. Đồng thời bức tường kia cũng sập xuống, bóng hình hắn đã biến mất trong phố xa đông đúc .
Xem ra hắn đã có tay chân phục sẵn ở sau bức tường này, ta không khỏi cười khổ một tiếng, thấp giọng hướng Dịch An nói :
“Thông tri cho hoàng thành hộ vệ quân quyết không để cho Xa Hạo đào tẩu khỏi Khang Đô. “
Biết ta ở trên đường bị người ám toán, Hâm Đức hoàng đế đã phái Chu Độ Hàn tới xem thương thế của ta, bởi vì mũi tên đã bị ta bẻ gãy, cho nên phải mất một thời gian rất lâu mới lấy ra được .
Khi Chu Độ Hàn xách định tên này không có độc, thì mới yên lòng .
Xa Hạo tuy rằng hận ta, thế nhưng hắn không phải tiểu nhân, loại hành vi hèn hạ như vậy, hắn khinh thường .
Thị nữ mang nước nóng tới, Lâm Sở Nhi tự mình lau vết máu trên người của ta, nàng hiển nhiên không ngờ, trên người của ta lại có nhiều vết thương như vậy, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh ngạc .
Khi lau vết máu cho ta, Lâm Sở Nhi đột nhiên “A” một tiếng .
Ta hơi cảm thấy kinh ngạc nhìn nàng một chút, nhưng không ngờ đôi mắt đẹp của nàng lại nhìn chằm chằm vào ngực của ta, ánh mắt không rời đi được nữa .
Trong lòng ta cảm thấy hiếu kỳ, lẽ nào bộ ngực của ta đẹp như vậy? Ngay cả Lâm Sở Nhi lạnh lùng cũng bị mê hoặc?
Nhưng ta lập tức bỏ ý nghĩ này, bởi vì ta phát hiện ánh mắt của Lâm Sở Nhi nhìn chằm chằm vào cái bùa hộ mệnh trên ngực của ta .
Chiếc bùa hộ mệnh này là do mẫu thản ta lưu lại, do người tự tay làm, tuy không tinh xảo, thế nhưng từ khi ta sinh ra nó đã được đeo ở trên người, do ảnh hưởng bởi thời gian, nên chất liệu đã mang dáng vẻ cổ xưa .
Lâm Sở Nhi nhẹ giọng nói :
“Ngươi. .. ngươi là. .. “
Nàng có vẻ kích động dị thường, bộ ngực mê người không ngừng phập phồng .
Ta cười nói :
“Ta là ai ngươi cũng không biết hay sao, có phải là bị chuyện ngày hôm nay làm cho kinh sợ không?”
Nàng bỗng nhiên nói :
“Khi ngươi còn nhỏ, có phải là đã cứu tính mạng của một nữ hài không?”
Ta không giải thích được lắc đầu .
Lâm Sở Nhi lại nói :
“Phía sau chiếc bùa hộ mệnh này của ngươi, có phải là có một chữ Bình hay không?”
Ta không khỏi ngạc nhiên, bí mật này chỉ có ta và mẫu thân ta biết, chữ Bình cũ ta đã xóa đi, khắc lại một chữ Bình khác từ lâu, sao nàng lại biết chuyện này?
(Người dịch : Chữ Bình này là chữ trong từ Bình quý phi – mẹ của Dận Không, chứ không phải Bình vương)
“Ngươi có nhớ lúc còn nhỏ, khi ngươi xóa chữ của nó, có người nào ở bên cạnh hay không?”
Thanh âm của Lâm Sở Nhi run lên .