Từ đầu đến giờ, Bạch Nhược đang miêu tả xuất thân của mình. Hiện tại, đã đến giai đoạn mà mối tính giữa người và yêu chớm nở.
“Khi đó, vị thư sinh họ Chu rất thú vị, rõ ràng là thèm thuồng tiểu nữ đến chảy nước dãi, vậy mà không dám chạm vào tiểu nữ, cứ khăng khăng phải cưới hỏi đàng hoàng…”
Một vẻ dịu dàng xuất hiện trên gương mặt của Bạch Nhược.
“Huynh ấy đối xử với tiểu nữ rất tốt. Tiểu nữ vốn là yêu mị, chưa từng cảm nhận được ai đó quan tâm và tình cảm chân thành. Huynh ấy còn tiêu tốn tiền bạc để mua các loại kỳ trân, dị thảo cho tiểu nữ. Hành động đó khiến tiểu nữ mê đắm, một lần nọ, vì bất cẩn mà sơ sót,…”
Nói đến đây, Bạch Nhược tỏ vẻ giận dỗi, lại mỉm cười hạnh phúc. Biểu hiện ấy càng khiến Kế Duyên hiếu kỳ hơn.
“Vẫn tưởng rằng sẽ hù Chu lang một trận điếng hồn, nhưng tiểu nữ không hề nghĩ rằng sẽ ra tay giết huynh ấy, mà chọn cách ầm thầm rời đi. Chẳng ngờ tên ngốc kia lại… Huynh ấy chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc, thậm chí chẳng hề la hét lên gì cả, mà hỏi tiểu nữ rằng, “yêu quái có thể sinh con cho huynh được không…” hì hì…”
Bạch Nhược không thể kiềm chế được mình, mà cười lên, gương mặt lại ửng hồng đôi chút.
Kế Duyên lại có cảm giác không thể tin nổi, chẳng ngờ cái thân già sức yếu Chu Niệm Sinh ấy lại can đảm đến thế. Đây là lớn gan, hay ngu si? Vậy ra, gã đó còn cao cường hơn Hứa Tiên một bậc à?
“Lúc đó, câu hỏi của huynh ấy làm tiểu nữ sững sốt hơn nửa ngày… Trong đêm đó, tiểu nữ liền hiểu một điều. Tiểu nữ và huynh ấy đã chung chạ hơn nửa năm, Chu lang đã phát hiện ra điểm lạ thường của tiểu nữ rồi. Ban đầu, huynh ấy cũng sợ, nhưng sau khi phát hiện tiểu nữ không muốn hại huynh ấy, thì huynh ấy càng dịu dàng hơn, cũng không còn sợ hãi nữa. Sự tình đêm đó chỉ làm huynh ấy ngạc nhiên một chút rồi thôi…”
“Sau khi biết tiểu nữ chỉ là một con nai trắng, Chu lang vừa bất ngờ, lại mừng rỡ. Huynh ấy nói rằng, nai trắng là vật may mắn tại quê quán. Huynh ấy còn kể chuyện người lạc đường trong núi sâu, khi thấy nai trắng bèn tìm được đường ra nữa. Thế đấy, đúng là huynh ấy không hề sợ tiểu nữ…”
Vẻ mặt của Bạch Nhược vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc năm đó, dường như đến hiện tại nàng ấy vẫn không hiểu vì sao Chu Niệm Sinh biết nàng là một con nai trắng thì không hề sợ hãi.
Cơ mà, Kế Duyên có sự phỏng đoán riêng của hắn. Đó có thể là lý do mà Chu Niệm Sinh tự huyễn hoặc, tạo ra một cái cớ, để vịn vào đó mà không sợ hãi Bạch Nhược.
“Sau lần ấy, Chu lang không qua được kỳ thi hội, bèn thành hôn với tiểu nữ, rồi định cư tại kinh thành…”
Ngoài vẻ hạnh phúc, dường như Bạch Nhược xen lẫn chút thương tâm.
“Huynh ấy không biết, tiểu nữ cũng không hiểu, vì không chịu tiết chế sau tân hôn, đã tổn thương đến nguyên khí của Chu lang…”
Lúc này, Kế Duyên bèn xen ngang, hỏi một câu.
“Là vì nhận ra sau đó, nên ông ta mới cưới một vị thê thiếp khác ư?”
Bạch Nhược sững sờ, lắc đầu.
“Thế thì không phải. Do tiểu nữ mang thân thể yêu quái, không thể sinh con trai cho Chu lang, nên xúi giục huynh ấy cưới một cô gái người phàm. Tục ngữ có câu, ba tội bất hiếu, tội không có con nối dòng là lớn nhất. Vì thế, tiểu nữ không muốn dòng dõi của nhà họ Chu đoạn tuyệt.”
Thì ra là nguyên nhân này.
“Độ chừng bảy, tám năm sau, tiểu nữ bèn nhận ra một chuyện bất thường. Mặc dù tiểu nữ chưa bao giờ làm chuyện gì có hại đến huynh ấy, lúc chăn gối cũng cố hết sức bảo vệ Chu lang, giấu kín yêu khí, không để huynh ấy nhiễm phải, nhưng huynh ấy vẫn bị hao tổn nguyên khí, giảm mạnh tuổi thọ. Khi ấy, tiểu nữ còn lo sợ hơn thời gian sinh sống tại Nam Hoang, bắt đầu bôn ba khắp nơi, tìm phương pháp chữa trị cho huynh ấy…”
Câu chuyện này cũng không quá dài, cả mạch truyện cũng khá bình thản. Chỉ có mỗi đoạn kết của câu chuyện, đưa hồn nhập Âm Ti, mới được xem là phần hấp dẫn nhất mà thôi.
Ấy thế mà, Kế Duyên lại nghe say sưa. Câu chuyện xưa về mối tình của Bạch Nhược quả đúng là một mối tình giữa người và yêu, thậm chí còn không được xem là tình yêu bi kịch, mà là tình yêu kết thúc có hậu.
Ngay cả trong phàm trần, hắn tự hỏi, có bao nhiêu cặp vợ chồng yêu thương nhau sâu đậm như Bạch Nhược và Chu Niệm Sinh đây?
Sau khi Bạch Nhược kể xong, nàng liền nhìn thẳng về nơi tọa lạc của Âm Ti tại kinh thành này. Chẳng rõ vì sao nàng lại cái giác hơi mất mác khi kể xong câu chuyện này? Có lẽ, nàng không nên trốn chạy như ban nãy, sẽ tốt hơn ư?
Càng nghĩ như thế, nàng càng thấy khó chịu trong lòng.
“Một câu chuyện khá hay đấy! Ta cảm thấy một mình ta biết về câu chuyện này sẽ rất đáng tiếc, không nên để nó biến mất trong dòng lịch sử nha!”
Kế Duyên nói ra một câu đầy cảm xúc, thầm nghĩ liệu mình có nên thay đổi đôi chút, rồi nhờ Doãn phu tử ghi chép thành “Nhược Nương truyện” chăng?
Vừa nghĩ thế, sau khi định thần nhìn lại, hắn thấy Bạch Nhược lại quỳ sát trước người mình. Tư thế của nàng ta rất cung kính, không muốn đứng dậy.
“Bạch Nhược cô nương, nàng làm gì thế?”
Bạch Nhược dập đầu mạnh vào sàn gỗ, vẫn không đứng dậy.
“Thưa tiên trưởng. Bạch Nhược biết ngài là người có đại thần thông, đại pháp lực. Cả một đời này, tiểu nữ từ bỏ chuyện tu hành, cũng chẳng mong đắc đạo!”
Cô gái ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
“Tiểu nữ muốn đến miếu Thành Hoàng tại Âm Ti của Kinh Kỳ phủ. Van xin ngài, dẫn tiểu nữ đến đó đi! Lúc nãy, tiểu nữ đã bỏ trốn. Nếu tự thân tiểu nữ đến đó lúc này, chắc chắn bị bọn họ đánh cho hồn phi phách tán. Van xin ngài dẫn tiểu nữ đến đó, khẩn cầu ngài nói giúp một lời với Thành Hoàng đại nhân, cho tiểu nữ có thể ở bên cạnh Chu lang đến khi chàng ấy hao tổn hết âm thọ. Đến thời điểm đó, họ muốn luyện yêu hồn của tiểu nữ cũng được, hay muốn xử trí cách nào, tiểu nữ đều cam lòng!”
… Đùng đùng đùng…
Cô ta dập đầu lần thứ hai, nện rất mạnh, khiến âm thanh va chạm vào ván gỗ vang lên dồn dập.
“Bạch Nhược biết mình yêu cầu quá mức, nhưng tiểu nữ biết chẳng ai có thể giúp được mình! Vì thế, tiểu nữ chỉ còn cách van cầu tiên trưởng ngài, cầu xin ngài, cầu xin ngài mà…”
… Đùng đùng đùng…
Kế Duyên ngẩn người, liền chẳng biết xử lý như thế nào ngay lúc này, cũng chẳng biết trả lời cô gái ra sao. Tuy nhiên suy nghĩ đầu tiên trong đầu Kế Duyên không phải là có nên dính dáng vào chuyện phiền phức trong thỉnh cầu ra mặt nói chuyện với Thành Hoàng hay không, mà hắn đang lẩm bẩm một câu.
“Cùng trăng đối bóng triền miên,
Uyên ương đẹp mộng, thần tiên chẳng màng”