“Bà chủ Giản, bà là một bà chủ Giản đạt tiêu chuẩn”
Giản Đồng chậm rãi nói với người phụ nữ ở trước mặt, “Vì để làm một bà chủ Giản đạt tiêu chuẩn, bà có thể bỏ qua tất cả những thân phận khác mà bà phải đảm nhận, có đúng không?”
Ví dụ, mẹ ruột của cô, một người mẹ nên yêu thương và bảo vệ cô…
Người phụ nữ trung niên ở trước mặt này, sớm đã quên mất cái thân phận này rồi.
Sắc mặt của bà chủ Giản trở nên tái mét, nửa đời người của bà được hưởng tôn vinh phú quý quen rồi, sao có thể chịu được sự chỉ trích như vậy, mà người chỉ trích mình này, lại là đứa con mình dứt ruột đẻ ra, nhưng, đưa mắt liếc về phía hai bố con đang đứng cách đó không xa, bà chủ Giản nuốt xuống sự khó chịu này.
Trên gương mặt tinh tế, lại tiếp tục nở ra nụ cười, cho dù nụ cười này, vô cùng cứng nhắc, nhưng lại kéo lấy tay của Giản Đồng, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Đồng, cứ cho là mẹ cầu xin con đi, con hãy quay về đi, có được không? Đợi qua mấy hôm…
qua mấy hôm nữa, mẹ sẽ đến thăm con.
Hôm nay trong nhà có chút chuyện, con cứ quay về đi”
Giản Đồng cúi đầu, đột nhiên đôi vai rung lên, càng rung càng mạnh mẽ, tiếng cười thô khàn được nén thấp xuống, truyền ra từng chút một: “Bà chủ Giản, ai cân bà phải đến thăm tôi?”
Ra tù lâu như vậy, nếu như nhớ nhung, thì sớm đã phải đến thăm rồi.
Hà tất phải ngày hôm nay đứng ở đây, nói ra những lời như vậy? Ai lại cho bà chủ Giản đứng trước mặt mình lòng tự tin như vậy, tưởng rằng đứa con được sinh ra từ trong bụng của bà, muốn van xin bà đến thăm như vậy à? Sau tâm trạng thất vọng, thì đầu óc đã vô cùng tỉnh táo, trong lòng hiểu rõ câu nói “Qua mấy hôm nữa, mẹ sẽ đến thăm con”
của bà chủ Giản nói ra, bắt đầu từ câu nói này, đã tiết lộ được tâm trạng của bà chủ Giản…
“Bà chủ Giản, cho đến ngày hôm nay, bà cho rằng, đến thăm tôi, là







– —————–