– Quân đoàn trưởng tạm thời của quân đoàn Tây Bộ Mạnh Hổ…
Mạnh Hổ nghe vậy trong lòng chấn động kịch liệt, vội vàng lắc mình bước ra khỏi hàng ôm quyền đứng nhìn Diệp Hạo Thiên.
Diệp Hạo Thiên quét mắt nhìn Mạnh Hổ một cái rồi đọc tiếp:
– Bởi vì lập chiến công lớn lao, cho nhận chức quân đoàn trưởng thực sự, cũng là quan chỉ huy thứ ba của đại quân Tây chinh, cũng chịu trách nhiệm gián nghị đôn đốc!
– A?
– Chuyện này…
– Quan chỉ huy thứ ba sao?
Lần này, tất cả mọi người trong đại sảnh không còn kềm chế được sự kinh ngạc sợ hãi, bắt đầu thì thầm to nhỏ, trong lòng Mạnh Hổ cũng rạo rực trào dâng. Sự bổ nhiệm của Binh bộ hiển nhiên là ý của Mông Khác, nhưng lần này Mông Khác có thái độ trái ngược lẽ thường bổ nhiệm tới ba quan chỉ huy, dụng ý là như thế nào? Chẳng lẽ Mông Khác muốn lập ra một tiểu tổ ba người lãnh đạo quân sự cao nhất của đại quân Tây chinh?
Nhưng tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hoá từng phút từng giây, nếu như ý kiến của ba quan chỉ huy không giống nhau, chẳng phải là hư hết đại sự?
Tất cả các quan văn võ trong đại sảnh, chỉ có một số rất ít quan cao cấp như Mông Khác, Diệp Hạo Thiên, Tào Mặc biết được nguồn gốc sự tình nên vẻ mặt vẫn bình thường.
Thật ra Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên đều cố gắng phản đối sự bổ nhiệm này, trong lòng Mông Khác cũng không cho là đúng. Thế nhưng không có cách nào thay đổi, bởi vì đây chính là di chiếu của hoàng đế Mông Viễn đã băng hà!
Di chiếu của Mông Viễn chính là an bài như vậy, Mông Diễn là quan chỉ huy thứ nhất, Trọng Sơn là quan chỉ huy thứ hai.
Thế nhưng Mạnh Hổ lại được dùng làm quan chỉ huy thứ ba!
Gần như không ai có thể hiểu được dụng tâm cực khổ của Mông Viễn, cũng không ai có thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ cao thâm như Mông Viễn!
Đạo di chiếu của Mông Viễn nhìn qua như hoang đường, thật ra đã có sự tiên liệu từ trước, có thể nói là cực kỳ cao minh, vì Mông Viễn hiểu hơn ai hết về bản chất của Mông Diễn.
Theo cách nhìn của Mông Viễn, thật ra Mông Diễn cũng không phải là vị hoàng đế lý tưởng. Nhưng so với hai hoàng tử đã trưởng thành còn lại, hắn xuất sắc hơn, còn về mấy vị hoàng tử vẫn còn vị thành niên, Mông Viễn không thể nào đợi được. Cho nên Mông Viễn chỉ có thể lui một bước mà chọn cái ít xấu nhất, chọn Mông Diễn kế thừa ngôi vị hoàng đế mà thôi.
Lần Tây chinh này ngoài mục đích trả thù đế quốc Minh Nguyệt, còn mục đích khác là Mông Viễn muốn tạo thế kế vị thuận lợi cho Mông Diễn.
Mông Viễn hy vọng Mông Diễn có thể bằng vào một trận đại thắng nhẹ nhàng đế quốc Minh Nguyệt để ung dung leo lên ngôi báu. Chỉ có như vậy, uy tín của Mông Diễn mới đủ sức chế ngự cả đế quốc, các hoàng tử còn lại mới không nghĩ đến chuyện phân chia, đế quốc mới không tan rã thành từng mảnh! Cho nên, vì muốn Mông Diễn có thể đại thắng Tây chinh lần này, có thể nói là Mông Viễn đã lo lắng hết lòng.
Mông Viễn biết rõ Mông Diễn chỉ giỏi việc luận binh trên giấy, căn bản là không có kinh nghiệm thực chiến. Nếu như để đại quân Tây chinh cho Mông Diễn độc đoán chuyên quyền, chống lại lão hồ ly thành tinh Tư Đồ Duệ hay là kỳ tài ngút trời Thu Vũ Đường của đế quốc Minh Nguyệt chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề. Cho nên Mông Viễn mới vắt óc suy nghĩ ra mưu kế bố trí ba quan chỉ huy cho đại quân Tây chinh, dùng Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn nổi danh ngang với Tư Đồ Duệ, còn có Mạnh Hổ thanh danh vang dậy gần đây để bù đắp lại sự yếu kém về mặt chiến lược của Mông Diễn.
Trên thực tế, Mông Viễn cấp cho Mông Diễn giữ một đạo di chiếu-dĩ nhiên là Mông Diễn không biết Mông Viễn đã băng hà, cho nên cũng không biết đạo chiếu thư nọ thật ra là di chiếu của Mông Viễn. Trong đạo di chiếu ấy, Mông Viễn đặc biệt dặn dò Mông Diễn phải tôn trọng ý kiến của Trọng Sơn và Mạnh Hổ, tuyệt đối không được ỷ thế hoàng tử tự ý chủ trương.
Bất quá trừ Mông Khác ra, không ai biết được nội tình trong đó.
Sau khi Diệp Hạo Thiên tuyên bố xong sự bổ nhiệm của Binh bộ, Mông Khác mới nói tiếp:
– Đại quân tham gia Tây chinh lần này gồm có năm quân đoàn: cận vệ, Bắc Phương, Tây Bộ, Tây Bắc, Tây Nam, tổng binh lực hơn năm mươi vạn quân, chuyện này là khảo nghiệm rất lớn đối với việc bảo đảm hậu cần của đế quốc. Bản vương hy vọng Hộ bộ, Binh bộ cùng với các quan viên địa phương có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, dốc hết toàn lực bảo đảm thông suốt tuyến cung cấp quân lương hậu cần, tuyệt đối không thể để cho các tướng sĩ của đế quốc ôm bụng đói mà chiến đấu ở tiền phương!
Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên và Hộ bộ đại thần Mông Văn thần sắc ngưng trọng, gật đầu liên tục.
Trên thực tế, Mông Khác cũng không nói quá chút nào, lần Tây chinh này là khảo nghiệm rất lớn đối với việc bảo đảm hậu cần của đế quốc, bởi vì xem ra đế quốc Minh Nguyệt cũng đã quá nghèo cùng, tướng sĩ của đế quốc muốn dùng chiến lược lấy chiến tranh nuôi chiến tranh để giảm bớt áp lực về hậu cần, vậy chỉ có thể ăn thịt người mà thôi.
Ánh mắt Mông Khác đột nhiên nhìn về phía Mạnh Hổ, nghiêm giọng nói:
– Mặt khác, xét thấy quân đoàn Tây Bộ đã bị tổn thất nặng nề trong cuộc chiến tranh bảo vệ đế quốc vừa qua, từ quân đoàn trưởng Triệu Nhạc cho đến ba đại sư đoàn chủ lực tổn thất gần như không còn. Trong cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng, lão binh và quan quân các cấp cũng chết trận gần hết, vì vậy…
Mạnh Hổ nghe vậy thầm rùng mình, thầm nghĩ hỏng rồi, đây là Mông Khác muốn cài người giám sát mình đây!
Quả nhiên, Mông Khác nói tiếp: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
– Bản vương quyết định rút ra hai liên đội lão binh của quân đoàn cấm vệ bổ sung cho quân đoàn Tây Bộ, khiến cho quân đoàn Tây Bộ có thể hoàn thành việc gầy dựng lại trong thời gian ngắn nhất, cũng hồi phục lực chiến đấu trong thời gian nhanh nhất. Mặt khác, kỳ này học viện quân sự Hoàng gia có hơn hai trăm học viên vừa tốt nghiệp, cũng ưu tiên phân phối cho quân đoàn Tây Bộ.
Mạnh Hổ lập tức sinh lòng chán ghét, chuyện bổ sung hai liên đội lão binh cấm vệ quân vào quân đoàn Tây Bộ miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng chuyện ưu tiên phân phối số học viên vừa tốt nghiệp của học viện quân sự Hoàng gia làm cho Mạnh Hổ cảm thấy khó chịu. Những học viên đã nhiễm sâu phương pháp giáo dục quan quyền căn bản không thích hợp với chuyện cầm quân đánh giặc, cho bọn họ cầm binh không phải là hại người sao?
Thế nhưng trong đầu Mạnh Hổ hiện lên một bóng dáng cao gầy, thầm nghĩ nếu có thể mang tên tiểu tử kia vào trong quân đội kiếm cách bồi dưỡng thành thân tín của mình cũng là chuyện mà hắn vô cùng mong muốn. Vừa lúc Mông Khác nói xong lại hỏi Mạnh Hổ còn có yêu cầu gì khác hay không, Mạnh Hổ nhân đó nói thẳng ra:
– Vương gia, kỳ này trong đám học viên tốt nghiệp có một học viên tên là Nhạc Mông, ty chức rất vừa ý hắn, hy vọng Vương gia có thể cho hắn tới quân đoàn Tây Bộ trước.
– Nhạc Mông?
Ngoài dự liệu của Mạnh Hổ, đột nhiên Mông Khác cau mày, nói với vẻ khó khăn:
– Ngươi nói Nhạc Mông?
– Không sai!
Trong lòng Mạnh Hổ lấy làm kỳ trước phản ứng của Mông Khác, xem ra Mông Khác rất không muốn cho Nhạc Mông tới quân đoàn Tây Bộ, liền vội vàng sửa lời:
– Đương nhiên, chuyện phân phối cụ thể học viên ban tốt nghiệp đi đâu, đó thì phải tôn trọng ý nguyện của bọn họ thôi, ty chức chỉ muốn nói như thế.
Chân mày Mông Khác cũng đã giãn ra, tiếp lời Mạnh Hổ:
– Đúng rồi, hướng đi của các học viên ban tốt nghiệp vẫn phải suy xét vô cùng thận trọng ý nguyện của chính bọn họ, đế quốc cũng không thể can thiệp thô bạo. Thế nhưng ý của tướng quân Mạnh Hổ, bản vương nhất định sẽ cho người báo lại với Nhạc Mông, để hắn suy nghĩ cho kỹ lưỡng.