– Ngươi quá yếu
Trong lúc thăm dò cơ thể của Phí Thế Dân, Tiểu Hắc lắc đầu buông ra ba chữ. Đường đường là một vị hoàng tử, được chế độ dinh dưỡng lẫn tài nguyên từ bé thế mà lại yếu nhược đến thế này. Tuy bản thân Phí Thế Dân đã đạt đến nhân cấp, có thể xếp trên cả trăm, nghìn người nhưng đó là tiêu chuẩn cho người thường. Với một hoàng tử thì việc này chẳng khác nào một thất bại, xem ra trừ việc ăn chơi ra tên này đúng là không hề chú tâm vào việc rèn luyện võ nghệ tí nào.
Có điều khi ngẫm nghĩ lại, Tiểu Hắc lại có chút cảm thông với Phí Thế Dân. Bên cạnh hắn ta luôn có người chăm chăm giám sát, nếu Phí Thế Dân thật sự tiến bộ, chăm chỉ tu luyện võ công thì sợ rằng bây giờ đã nằm dưới ba lớp đất rồi. Đội khi yếu đuối lại là cách tự vệ tốt nhất, chí ít là trong trường hợp này.
Trị liệu cho đối phương cũng chỉ là cái nhấc tay, Tiểu Hắc mỉm cười nói:
– Xong rồi, ta cũng đã giúp ngươi một việc lớn, ngươi cũng nên bày tỏ thành ý thì phải.
– vậy là xong rồi sao?
Phí Thế Dân có chút không tin tưởng, không phải đám thái y khi chuẩn bệnh đều phải tốn thời gian chuẩn bệnh rồi kê thuốc đủ kiểu sao. Còn tên nhóc này cái gì cũng không, chỉ đơn thuần cầm lấy cổ tay của mình rồi một cảm giác nóng lạnh đan xen xuất hiện và …kết thúc. Từ khi nào chữa bệnh đơn giản đến thế, Hoa Đà tái thế cũng không bá đạo như vậy nha.
Có điều khi cảm thụ cơ thể trở nên thanh thoát hơn, như vừa được tẩy rửa thì Phí Thế Dân cũng dần có chút tin tưởng. Với những gì đã chứng kiến thì bản lĩnh của Tiểu Hắc tuy chưa gọi là thần nhân nhưng với người thường đã là quá đáng sợ rồi.
– Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Ta cũng không rảnh để đi lừa ngươi.
Giọng điệu Tiểu Hắc trở nên lạnh lẽo mất kiên nhẫn khiến cho Phí Thế Dân chợt rùng mình, vội nói:
– Tiểu huynh đệ bớt nóng, bây giờ ngươi muốn ta phải làm gì để chứng minh thành ý đây?
– Ta muốn tin tức đầy đủ về chiếc túi bình an này, về thương nhân kia. Không cần biết ngươi dùng cách gì, ta chỉ nhìn vào kết quả.
Giơ túi nhỏ lấy được từ trong người Phí Thế Dân ra lắc lắc, Tiểu Hắc tựa như ra mệnh lệnh không thể từ chối. Phí Thế Dân gật đầu liên tục hứa hẹn không ngớt, cuối cùng Tiểu Hắc mới hài lòng rời đi.
Trước khi biến mất Tiểu Hắc còn để lại cho họ Phí đan dược giải độc và Kiện Thể Hoàn để gia tăng thể lực, củng cố tu vi nhân cấp. Còn về tên hộ vệ hoàng cấp trung kỳ kia Tiểu Hắc không hề động tới. Bởi lẽ nếu như lão ta gặp chuyện bất trắc thì sẽ đánh rắn động cỏ, khiến mấy vị huynh trưởng vẫn đang giám sát Phí Thế Dân chú ý. Cho nên tốt nhất vẫn cứ tỏ ra bình thường để đối phương không hoài nghi, đó mới là thượng sách.
Đối với Phí Thế Dân, Tiểu Hắc vẫn đánh giá tên hoàng tử này không tệ. Một kẻ thức thời biết cách sống sót giữa những tranh đấu trong hoàng tộc thì không thể nào vô dụng được. Ngay cả việc tìm hiểu một số thông tin cũng làm không xong thì hắn ta quả thật không xứng để Tiểu Hắc bỏ công sức để đầu tư vào.
Trên đường trở về hội họp với đám người Mộc Bình, Tiểu Hắc mở túi bình an ra đổ trên tay mình. Hóa ra bên trong lại là những viên đá quý đủ màu sắc, trông khá là đẹp mắt. Chỉ là nếu đơn thuần chỉ có giá trị thẩm mỹ thì Tiểu Hắc sẽ không rảnh hơi đến mức phải truy tìm xuất xứ của thứ này.
Từ bên trong mấy viên đá quý, hai ngón tay Tiểu Hắc cẩn thận lấy ra một viên đá rất nhỏ, có lẽ chỉ hơn hạt cát một chút xíu. Bề ngoài của viên đá trong suốt, không tỏa ra bất kỳ màu sắc lấp lánh gì như những viên đá quý khác trong túi bình an.
Ấy thế mà Tiểu Hắc lại nâng niu nhìn viên đá nhỏ bé kia với vẻ hứng thú nồng đậm, còn kèm theo cả niềm vui khó tả trong ánh mắt. Đến tận nửa ngày sau, nó mới cẩn thận cất viên đá vào lại trong túi rồi thì thầm nói:
– Sư phụ, cái thứ nhỏ xíu kia thật sự là linh thạch ư? Sao nó không giống với những gì người đã mô tả vậy?
“Nó chính xác là linh thạch, không thể sai được. Có điều cái ngươi nhìn thấy trong túi nhỏ kia chỉ là một mảnh vụn của linh thạch mà thôi”
Diệp Thanh Hàn lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng giải thích, nhìn thấy mảnh vụn linh thạch kia cũng khiến cho lão ta chấn động không nhỏ.
– Không đúng, không phải sư phụ từng nói linh thạch là thiên địa tạo thành, người thường muốn đập nát hoặc phá hủy nó là cực kỳ khó khăn sao?
Tiểu Hắc có trí nhớ rất tốt, cộng thêm có thần thức nên những kiến thức đọc qua nó đều nhớ rất kỹ. Theo như những gì Diệp Thanh Hàn miêu tả thì linh thạch là thứ rất quan trọng với tu tiên giả. Linh thạch mang trong mình linh khí dồi dào, có thể giúp người tu tiên tu luyện nhanh chóng thông qua hấp thụ linh khí trực tiếp từ nó. Hoặc linh thạch có thể dùng làm năng lượng duy trì trận pháp.
Nghe nói ở tu tiên giới, linh thạch chính là “tiền tệ” thông dụng nhất. Cũng vì được xem là tiền tệ nên linh thạch có thể bảo quản rất lâu mà linh khí bên trong vẫn không bị tán đi.
“Khụ khụ, đúng là vi sư từng nói như thế. Chỉ là thứ mà ngươi đang cầm không phải là linh thạch mà ta nhắc tới”
Ho khan một cái, Diệp Thanh Hàn cười khổ giải thích tiếp tục:
“Ở tu tiên giới, linh khí dồi dào, hầu như bất kỳ ai, cho dù là tán tu cũng sở hữu cho mình vài viên linh thạch hạ phẩm. Với tu tiên giả phổ thông, hạ phẩm linh thạch là loại linh thạch thông dụng và phổ biến nhất. Phía trên hạ phẩm linh thạch còn có trung phẩm linh thạch. Thứ này chỉ xuất hiện trong các tông môn, một trung phẩm linh thạch có giá trị bằng một trăm hạ phẩm linh thạch. Nhưng chẳng ai lấy trung phẩm linh thạch ra để đổi hạ phẩm linh thạch cả. Ngươi biết vì sao không?”
– Bẩm sư tôn, có phải là vì linh khí bên trong trung phẩm linh thạch dồi dào và mạnh mẽ hơn hạ phẩm linh thạch rất nhiều?
“Đúng vậy. trung phẩm linh thạch có linh khí nồng đậm, có thể dùng trong lúc đột phá tu vi hoặc sử dụng cho những trận pháp cao cấp đòi hỏi năng lượng duy trì khổng lồ. Ngoài ra phía trên trung phẩm linh thạch còn có thượng phẩm linh thạch vô cùng quý hiếm, nếu có cơ may sau này ngươi sẽ rõ”
Nhắc đến thượng phẩm linh thạch, Diệp Thanh Hàn cũng không khỏi xuýt xoa. Lão ta vốn là một đạo tặc nổi danh, thế mà trong tay cũng không có nhiều thượng phẩm linh thạch. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy được độ chân quý của loại linh thạch cao cấp kia.
– Vậy mảnh linh thạch kia là…
Tiểu Hắc biết sư phụ mình không bỏ thời gian ra giải thích những thứ vô nghĩa. Quả thật là thế, Diệp Thanh Hàn sau một vòng dông dài cũng vào vấn đề, lão mang theo giọng điệu có hơi tự giễu nói:
” Ngoài ra cũng có một loại linh thạch mà không phải là linh thạch, bởi vì thường chúng bị người tu tiên ghét bỏ. Dĩ nhiên, cũng có một phàn tán tu quá thiếu thốn tài nguyên phải dùng đến. Đó là những linh thạch quá kém chất lượng, cả về thể tích lẫn chất lượng đều không đạt yêu cầu của hạ phẩm linh thạch. Chúng thường nhỏ bé và linh khí khá loãng, người ta gọi chúng là tàn phẩm linh thạch.”