Lương Diệp đỡ lấy cánh tay anh, để anh nằm nhoài trong lòng và tựa đầu lên vai mình. Hắn vỗ về tấm lưng anh từng đợt nhè nhẹ: “Được, nói năng tử tế, nghe ngươi hết.”
Vương Điền bị chọc giận đến cười, thế nhưng cơn buồn ngủ đang ồ ạt bủa vây, anh chỉ có thể ậm ờ nói: “Ta cũng không rõ nguyên nhân gây ra chứng trầm cảm, ngươi không cần phải thăm dò đâu. Sang Đông Thần một chuyến rồi về là ổn thôi.”
Lương Diệp chỉnh tư thế người trong lòng ngay ngắn hơn, ghé sát bên tai anh nói khẽ: “Nhưng nếu ta ở ngay dưới tầm mắt ngươi, cũng không dám tự tiện ra trận… thì Vương Điền à, ngươi không muốn tận mắt ngắm nhìn ta sao?”
Vương Điền không kiểm soát được bản thân nữa, nhắm mắt lại. Trong cơn mơ màng, anh bị người ta nâng cằm, đút cho một loại thuốc đắng nghét. Theo phản xạ, anh định nhổ ra, Lương Diệp lại học theo hành động hồi nãy, ấn mạnh vào cổ họng anh một phát, khiến anh buộc phải nuốt xuống.
Lương Diệp không chê phiền, đút hết cho anh cả chén thuốc đắng. Hắn liếm môi: “Ngươi là đứa bé ba tuổi hử Vương Điền? Bệnh vào sao khó chơi thế.”
Vương Điền sớm đã dựa vào lòng hắn ngủ say.
Lương Diệp xấu xa bẹo má anh, đặt anh lên giường, dém chăn cẩn thận rồi mới bưng chén ra khỏi lều.
Sung Hằng đang cầm khay, ngoảnh mặt nhìn thoáng qua tấm rèm đóng chặt. Cậu bị mặt trời ở sa mạc rọi cho phải híp mắt: “Chủ tử ơi, đội ngũ của Hứa đại nhân đã băng qua quận Thừa Nguyên, chuẩn bị tiến vào lãnh thổ Đông Thần rồi… Lừa Vương gia như vậy liệu có ổn lắm không?”
Lương Diệp tiện đà ném chén vào trong khay, phủi tay rồi chắp hai tay sau lưng: “Ngươi không nhìn ra mục đích của Vương Điền sao?”
“Dạ?” Sung Hằng hơi khó hiểu theo đuôi: “Hắn muốn sang Đông Thần đàm phán để Đông Thần lui quân.”
Lương Diệp cười khẩy: “Biết tại sao hắn tới đây tìm trẫm không?”
Sung Hằng gật đầu: “Hắn nhớ chủ tử ngài.”
Chân mày Lương Diệp khẽ nhúc nhích, hắn buông tay, ngoái đầu nhìn cậu: “Hắn nói vậy với ngươi?”
“Vâng.” Sung Hằng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Trước đấy còn nhắc ‘thế gia’ gì đó, thuộc hạ không nhớ lắm.”
“Cũng chỉ có đồ ngốc như ngươi mới bị hắn dắt mũi thôi.” Lương Diệp không ngăn nổi nét cười hưởng thụ trào dâng trên khuôn mặt: “Động não tí đi.”
Sung Hằng bưng khay lắc lắc đầu: “Dạ…”
Mặt trời hôm nay hơi chói chang, nóng quá.
Lương Diệp híp mắt: “Thực ra hắn hoàn toàn có thể ở lại Đại Đô để tóm gọn người đứng sau Đàm Diệc Sương và Kỳ Minh. Tuy nhiên, hắn lại tới chiến trường Ninh Minh, việc này một mặt vì sợ các thế gia chưa được xử lý sạch sẽ phản đòn, mặt khác vì sợ tác phong đẹp đẽ quá thể ấy sẽ khiến trẫm dè chừng. Đây là đường lui hắn tự tìm cho mình.”
“Dĩ nhiên, suy cho cùng vẫn vì nhớ trẫm quá thôi.” Lương Diệp hắng giọng bổ sung.
“Ồ” Sung Hằng gật gù.
Đói ghê, nên đi ăn cơm thôi, không muốn ăn đồ ngâm canh… Đấy, cậu đoán có sai đâu, rõ là Vương Điền nhớ chủ tử mà.
“Ngươi cho rằng những sát thủ trà trộn vào chiến trường ấy tới để chắn tên cho trẫm thật à?” Lương Diệp giảm âm lượng xuống cực nhỏ, vừa như nói với Sung Hằng, vừa như tự lẩm bẩm: “Nếu Vương Điền không thể ổn định tình hình Đại Đô, hoặc lão khọm Thân Nghiêu kia không đổ bệnh đúng lúc, tạo cơ hội cho chúng ta thở phào thì một khi Bắc Lương có xu thế thua, Vương Điền sẽ xuống tay với trẫm.”
Khi Bắc Lương mạnh, Vương Điền chính là thanh kiếm sắc giúp ích cho hắn nhất. Khi Bắc Lương yếu, thanh kiếm Vương Điền này sẽ dứt khoát nhắm thẳng vào hắn, tách hắn ra khỏi Bắc Lương, biến hắn trở thành vật thuộc toàn quyền sở hữu của mình.
Trong trường hợp Vương Điền tới Đông Thần đàm phán, nếu cục diện có lợi cho Bắc Lương, Vương Điền sẽ dốc hết sức hỗ trợ hắn. Song, nếu cục diện không còn nước cứu vãn, vượt khỏi dự tính của mình, chắc chắn Vương Điền sẽ lựa chọn phương pháp thu về lợi ích lớn nhất, hành vi cắn trả Bắc Lương nằm trọn trong dự kiến của Lương Diệp.
Vương Điền là người quá khó để kiểm soát. Tuy sẽ không làm tổn thương Lương Diệp nhưng tuyệt nhiên đối phương cũng chẳng quan tâm đến Bắc Lương như những gì thể hiện ra bên ngoài.
“Từ đầu tới cuối, hắn chỉ muốn duy mình trẫm.” Lương Diệp lạnh lùng nói: “Tiếc rằng khi hắn không muốn trẫm được như ý, trẫm ắt cũng không cho hắn được thỏa nguyện.”
Tới tận lúc này đây, hắn vẫn chẳng mảy may thay đổi tâm tư muốn nhốt Vương Điền lại bên mình. Mỗi tội Vương Điền khó chơi quá, hắn buộc phải lùi bước để hướng về tương lai, chọn một cách tương đối khả quan mà Vương Điền sẽ chịu chấp nhận.
Xưa giờ Vương Điền chưa từng che giấu sự thù địch của mình về vấn đề này.
Sung Hằng theo hắn vào lều lớn, đặt chiếc khay lên bàn, kéo đĩa bánh ở đó tới, lặng lẽ cầm bánh ăn.
“Tuy nhiên, Vương Điền lại có một nhược điểm chí mạng.” Với tâm trạng hết sức tốt đẹp, Lương Diệp ném cho Sung Hằng cốc nước.
Sung Hằng bắt lấy, không để sánh ra một giọt nào. Cậu tơ lơ mơ hỏi: “Là gì ạ?”
“Hắn dễ mềm lòng.” Lương Diệp lười biếng ngả về sau, gác hai chân lên bàn bắt chéo, đắc chí nói: “Nhất là lúc tận mắt nhìn thấy trẫm.”
Biết rõ là thuốc an thần nhưng chỉ cần hắn đút thì sẽ chấp nhận uống hết.
Sung Hằng liếm vụn bánh trên khóe môi. Nghe xong một bài phân tích tổng quát, cậu gật mạnh đầu.
Lương Diệp liếc phát là biết cậu chẳng nghe lọt, đưa ra lời tổng kết: “Hắn quan tâm trẫm đến vậy, trẫm cũng hơi không đành.”
“Nhưng lúc bỏ thuốc vào nước, chủ tử có nương tay tẹo nào đâu, đổ hết vào kìa.” Sung Hằng nói.
Còn rũ giấy nữa chứa, chẳng lãng phí hạt bột nào.
Dao lá liễu xoay nhoang nhoáng trong tay Lương Diệp. Hắn giải thích một cách hợp lý: “Hắn thức trắng hai ngày hai đêm, trẫm xót cho hắn, để hắn ngủ nhiều thêm chút thì đã sao?”
Sung Hằng ăn lưng lửng bụng rồi, hơi lo lắng nói: “Nhưng mà đến khi tỉnh, kiểu gì Vương Điền cũng nổi giận cho mà xem.”
Tuy trông Vương Điền có vẻ luôn là một người hiền lành và dịu dàng nhưng cậu lại hơi hơi sợ hắn, mặc dù cậu không sợ chủ tử.
Có thể xử lý người ta trong thầm lặng, còn có thể làm cho người ta nghĩ rằng hắn giàu lòng trắc ẩn, từ đây mang ơn đội nghĩa.
Mặt mũi hiền hòa, bụng dạ đen tối.
Lương Diệp đứng thẳng người, tung hứng hổ phù trong tay, nở nụ cười tươi hào hứng: “Vậy trẫm phải tranh thủ thời gian chơi với Ngu Phá Lỗ trận ra trò, cắt đầu hắn tặng Vương Điền để dỗ hắn.”
“Toàn quân xuất phát.”
Đội quân đen ngút ngàn lẳng lặng băng qua sa mạc rộng lớn.
Trong xe ngựa, Vương Điền tỉnh giấc giữa không gian tối mù.
Rìa Vân Thủy, Hứa Tu Đức ưỡn chiếc bụng phệ, buồn khổ ngoảnh đầu ngóng về phương Bắc.
Tại hoàng cung, Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn nhìn Lương Hoàn đẩy chồng gỗ vừa xếp rơi rụng tan tác.
Tiếng chém giết rung trời, máu tuôn rơi đầy khắp, cờ chiến bị tàn phá bay phần phật trong khói súng. Lương Diệp ngồi trên lưng ngựa, chĩa thanh kiếm dài về phía Đông Nam, nở nụ cười tươi vừa âm u, vừa quyết liệt với Ngu Phá Lỗ.
Thanh niên mặt mày lạnh lùng nắm tay hai đứa bé thơ băng qua vũng nước lầy lội nhuốm máu.
“Thúc thúc ơi, đây là đâu ạ?” Bé gái thắt búi tóc nhỏ trên đầu hỏi.
Người thanh niên ngẩng mặt nhìn ba chữ to loang lổ trên cổng thành: “Quận Hoa Đông.”
