Quế Chi chưa đáp, Minh đã rống lên đằng sau. Giọng nói của anh khá lớn, khiến tất cả mọi người bất ngờ nhìn lại. Minh đến trước mặt Quyên, kéo Quế Chi ra phía sau.
“Cô Quyên, ở đây không hoan nghênh cô, mời cô về cho.”
Thanh Lam ngơ ngẩn cả người, trước giờ Minh khi nào cũng lịch sự nhẹ nhàng, hiếm khi nào tỏ ra giận dữ thế này. Không phải anh hiền lành, mà là anh kiềm chế cảm xúc khá tốt. Vậy mà khi nãy vẫn rống giận như thế, cô thoáng nhìn sang Quế Chi đứng sau anh, trong lòng có phần mất mát.
“Anh dựa vào đâu đuổi tôi?”
Quyên tẽn tò muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng gống lên cãi. Minh nhìn thoáng sang Thanh Lam, Thanh Lam nhìn ánh mắt anh lạnh lùng như vậy, thoáng rùng mình.
“Em đưa bạn em về đi, sau này không cần dẫn cô ấy theo nữa.”
Thanh Lam không biết nghĩ gì vội vàng đỡ Quyên dậy.
“Theo tớ về đi!”
Quyên vùng vằng không buông tay, “Về gì mà về, không về”.
Thanh Lam cắm cúi kéo Quyên đi, hai người vừa đi vừa chửi xa dần. Minh thấy người đi rồi, mới nhìn Quế Chi. Anh nghĩ Quế Chi sẽ sợ hãi hoặc giả vờ ngượng ngùng, nhưng không Quế Chi đứng cách anh một mét từ bao giờ, đang lột một viên kẹo cho vào miệng. Dạo gần đây, càng ngày Quế Chi càng ăn vặt nhiều hơn, Minh thấy vậy cũng thở phào một hơi. Anh đến gần, thở dài.
“Xin lỗi cháu, sau này chú không mời cô ấy đến nhà nữa.”
Quế Chi nhún vai, như thể chẳng để tâm.
“Cô ấy là bạn của vợ chưa cưới của chú mà, khách của chú thì chú cứ mời thôi. Đằng nào cháu cũng chẳng biết họ là ai”.
Minh thoáng đờ người, càng hạ quyết tâm sau này không để ai lạ đến nhà mình nữa. Quế Chi sau cơn bệnh, hầu như chẳng còn bám dính anh như trước nữa, thậm chí có phần xa cách với anh. Minh không cần suy nghĩ cũng hiểu được vì sao, trong đầu cô hầu như tình cảm gì với anh cũng rỗng tuếch không còn chút gì, bảo cô chấp nhận anh, đúng là rất khó khăn. Nhưng sự bài xích này vẫn khiến Minh hơi khó chịu, vậy là đến trước mặt Trì Tuyết.
Herry đã buông Trì Tuyết ra, Hải Đăng đã đối vai với Herry nhìn Kỷ Nhiên nắm chặt tay Trì Tuyết không buông, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Quế Chi.
“Được nha, không ngờ cô em ngầu đét.”
“Cảm ơn, ít ra không tào lao như anh”.
Quế Chi châm chọc một câu, Hải Đăng nghe vậy mà không giận hờn gì, bật cười sằng sặc. Kỷ Nhiên khi này đã khoác vai Trì Tuyết.
“Em mệt chưa? Mình về nhà nhé”.
Trì Tuyết thú thật cũng khá mệt rồi, nên không muốn ở đây lâu hơn. Chẳng hiểu sao dạo này cô cứ thấy người uể oải, nên gật đầu.
“Được rồi”.
Trì Tuyết đi sang Quế Chi, nháy mắt với cô.
“Tớ và anh Nhiên về trước nhé, tối có gì nhắn tin nha”.
Quế Chi gật đầu, Kỷ Nhiên mới ôm vai Trì Tuyết rời khỏi đấy. Trì Tuyết vừa ra khỏi sân biệt thự, thoáng nhìn ra sau đã thấy Minh đến cạnh nói với Quế Chi gì đấy, nhưng cô không để tâm, chỉ lặng lẽ đi vào trong. Kỷ Nhiên thấy ánh mắt Trì Tuyết, cúi đầu hỏi cô: “Sao vậy?”
Trì Tuyết lắc đầu.
“Không biết Quế Chi bao giờ mới nhớ lại.”
“Em mong Quế Chi nhớ lại lắm à?”
Trì Tuyết nghe xong ngẫm nghĩ, thành thật mà nói, cô lại thấy Quế Chi vô tâm sống thế này tốt hơn nhiều. Vậy là lắc đầu.
“Em mong Quế Chi nhớ lại, vì cậu ấy mất đi kí ức, nên không có cảm giác an toàn gì. Nhưng mặt khác em lại mong cậu ấy đừng nhớ, vô tâm vô lo vô nghĩ thế này cũng tốt”.
Kỷ Nhiên xoa đầu cô.
“Em rất tốt”.
Trì Tuyết không hiểu sao cả, Kỷ Nhiên đã cười.
“Trì Tuyết, trước đây em ghen với Quyên? Sao không nói với anh?”
Nhắc đến Quyên, trong lòng Trì Tuyết lại chẳng mấy dễ chịu. Cô nhéo anh một cái.
“Anh còn nói nữa, lúc nãy ôm cô ấy hay nhỉ? Sao không chở cổ về nhà, pha nước ấm, canh chừng cho cổ ngủ luôn đi”.
Giọng nói sặc mùi ghen tuông của Trì Tuyết vậy mà khiến Kỷ Nhiên bật cười. Anh khẽ hôn lên má cô.
“Anh đi rồi cô vợ này biết để cho ai?”
Kỷ Nhiên hôn rất kiêu, Trì Tuyết sững sờ nhìn quanh, Herry và Hải Đăng đã không thấy đâu nữa, mới bớt ngại ngùng. Cô liếc nhìn Kỷ Nhiên.
“Ở bên ngoài mà anh làm gì vậy hả?”
Kỷ Nhiên rất vô tội nhún vai, “Anh hôn vợ anh, có gì sai đâu?”
Trì Tuyết muốn tìm cái sai trong lời của anh, nhưng Kỷ Nhiên đã giải thích trước.
“Người ta là người yêu thì ở ngoài ôm hôn có thể không đúng lắm, tìm nơi kín đáo rồi muốn làm gì thì làm, dù sao cũng chưa phải vợ chồng. Còn chúng ta cưới rồi, em là vợ anh, anh còn lo lắng gì nữa. Chẳng lẽ ai lại đi bàn tán vì anh hôn vợ mình?”
Kỷ Nhiên cúi đầu, thì thầm vào tai cô.
“Thà lên báo là anh hôn vợ mình còn hơn là với cô nào lạ hoắc, phải không?”
Trì Tuyết gật đầu, sau đó lại nghĩ, chuyện anh hôn vợ thì lên báo làm gì. Anh còn tưởng anh là ngôi sao nổi tiếng làm gì cũng có người chú ý hay sao? Cô nghĩ, đồng nghiệp của cô không đến mức hết tin mà phải đăng tin anh âu yếm vợ mình đấy chứ.
Vậy mà không, sáng hôm sau khi đọc báo mạng, Trì Tuyết mới hay đồng nghiệp của cô dạo này đúng là hết tin đăng thật. Từ mạng xã hội đến trang tin chính thống đều dành cho Kỷ Nhiên và có một bài đăng, một tấm ảnh rất tối, Kỷ Nhiên cúi đầu hôn má cô. Tiêu đề thì khỏi phải biết, Trì Tuyết nhìn họ mổ xẻ từ chuyện tình đầu, rồi thêu dệt nên đủ thứ tình tiết như người trong cuộc thì không biết nên vỗ tay cho đồng nghiệp kiêm cả cảnh sát hình sự điều tra phá án của mình, hay là nên lên án họ xâm phạm đời tư.
Cuối cùng, Trì Tuyết chỉ đành kết luận, sau này đi với Kỷ Nhiên, cần mặc đồ đẹp đẽ, trang điểm kĩ càng, vì bạn sẽ không bao giờ biết được ngày nào tháng nào ở chỗ nào phóng viên sẽ nháy máy. Không thể tránh được, thì đành lên hình rực rỡ nhất, vậy thôi.