Một câu là có thể để lão đại tập đoàn Đông Tinh bọn hắn phải quỳ xuống, ngay cả Tào Tứ Gia đại lão đứng đầu ở Vân Châu, cũng phải khúm núm lấy lòng!
“Chẳng lẽ thiếu niên mặc quần áo bình thường này, lại có bối cảnh lớn bằng trời hay sao?”
Nghĩ đến đây, năm người dũng nghĩ muốn tự tử cũng có.
Mắt thấy động tĩnh bên này quá lớn, có rất nhiều người thi nhau hướng về phía bên này vây xem, Diệp Trần không thể không nhướng mày,
“Thôi! Đều lên hết cho ta!”
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay vung lên, bảy người đang quỳ trên mặt đất này, lập tức cảm giác được thân thể của mình, không tự chủ được đã đứng thẳng lên, hoàn toàn không nhận khống chế của mình.
Trong lòng mọi người lập tức hoảng sợ một trận, nhất là Vu Đông Tinh, lúc trước hắn chỉ là nghe lời đồn đãi, nghe người ta thổi tông sư Hóa Kinh vô cùng kỳ diệu, hôn nay tự mình được trải nghiệm, mới hiểu được tồn tại bậc này kinh khủng ở chỗ nào, thế là vẻ mặt lập tức càng trở nên cung kính.
“Diệp tiên sinh! Là ta không có cách quản giáo, gây rắc rối cho tiên sinh, chỉ cần có thể để tiên sinh nguôi giận, ta sẵn sáng tiếp nhận bất kỳ xử phạt nào!”
Vu Đông Tinh đã hạ quyết tâm, coi như đập nồi bán sắt, cũng nhất định phải chiếm được niềm vui của vị Diệp tiên sinh này, chỉ cần có thể làm cho vị Diệp tiên sinh này cao hứng, sau đó đại kế mở rộng của hắn là có chỗ dựa rồi, mất đi là luôn có thể kiếm lại được.
Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh,
“Trừng phạt thì không cần!”
Vu Đông Tinh nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, tuy nhiên sau đó Diệp Trần nói ra lời, lập tức triệt để đánh hắn rơi vào vực sâu vạn trượng,
“Từ nay về sau, trong Vân Châu, không được xuất hiện buôn bán ma túy, người vi phạm, tự gánh lấy hậu quả!”
Quẳng xuống một câu nói kia, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời đi, nhóm người của Tào Khôn cũng vội vàng bước nhanh đi theo, Vu Đông Tinh ở lại mắt hoàn toàn trợn tròn, đứng ở nơi đó, thật lâu không nói ra được một câu nào.
Trong Vân Châu, không được xuất hiện buôn bán ma túy!
Này bằng với, muốn nhổ tận gốc toàn bộ tập đoàn Đông Tinh a!
Xong!
Xong hoàn toàn!
Trực phạt này, quả thực sơ với giết hắn còn phải tàn nhẫn hơn!
Cắt đường kiếm cơm của người, giống như giết cha mẹ người!
Thế nhưng, Diệp Trần hết lần này tới lần khác vẫn cứ làm như vậy!
Sau khi vẻ mặt Vu Đông Tinh dao động một hồi, thậm chí có tới vài lần dâng lên một cỗ nộ khí, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Ngay cả Vũ gia cũng không dám đắc tội người này, hắn chỉ là một cái tập đoàn Đông Tinh nho nhỏ, thì phải làm thế nào đây?
…
Ta khỏi nhà ga, đi tới trước chiếc xe Rolls-Royce kia của Tào Khôn, Liễu Mộng còn đứng ở đằng xa sau lưng Diệp Trần, đoán chừng là bị cảnh tượng trước đó hù dọa, nhưng lại thực sự rất tò mò, cho nên chỉ có thể đi theo sau từ đằng xa.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiêng đầu sang chỗ khác,
“Về nhà đi thôi! Sau này nếu có gặp được rắc rối gì, có thể đi tìm Tào Tứ Gia!”
Quảng xuống một câu, Diệp Trần trực tiếp leo lên xe.
Tào Khôn nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức từ trong ngực, móc ra một tấm danh thiếp làm bằng vàng ròng, bước nhanh đi tới trước mặt Liễu Mộng, nở ra nụ cười hiền hòa,
“Cô giá, người thật đúng là có phúc lớn a! Diệp tiên sinh cũng đã lên tiếng, sau này ở Vân Châu, thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam, không còn ai dám tìm cô gây rắc rối!”
Nói xong câu đó, Tào Khôn cũng đang chuẩn bị lên xe, Liễu Mộng cuống lên, vội vàng kéo cánh tay của Tào Khôn lại,
“Vậy, Tào Tứ Gia, hắn…hắn rốt cuộc là ai vậy?”
Mặc dù biết hỏi như vậy có chút vô lễ, nhưng Liễu Mộng thực sự không kím nén được lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình, nhịn không được mở miệng hỏi.
Tào Khôn đầu tien là sững sờ, sau đó nở ra nụ cười thần bí, chậm rãi nói:
“Hắn không phải người thường, hắn là thần! Là vị thần không có gì làm không được!”
Nói xong lời này, Tào Khôn trực tiếp quay người hướng xe đi tới.
Liễu Mộng nghe được điều này, ngẩn ra một lúc, chờ đến khi kịp phản ứng, lúc muốn tiếp tục hỏi, chếc xe Rolls-Royce biển bốn số tám kia, đã khởi động, chậm rãi rời đi.
Xe càng đi càng xa, qua lúc lâu, Liễu Mộng mới lẩm bẩm nói ra một câu,
“Chẳng lẽ trên đời này thực sự có thần sao? Nếu không, làm sao ngay cả Tào Tứ Gia đại danh đỉnh đỉnh, ở trước mặt của hắn, đều cung kính như nô bộc vậy…”
P/S: Diệp Trần nhờ ta nói với các đạo hữu, click ta thích nào…=)) ủng hộ đi các đạo hứu ơi….