Sau khi trang điểm xong, nàng ta phủ thêm áo choàng, mệnh hạ nhân dẫn đường, đi đến thư phòng của Thượng Quan Ngộ.
Từ lúc đã bị thua thiệt ở Hạ gia, Thượng Quan Ngộ lại như giác tỉnh, hắn bắt đầu nghiêm túc đọc sách, tuy rằng công hiệu không lớn, thành quả nhỏ bé, nhưng trong mắt Thượng Quan Tiến, người cháu trai duy nhất có thể biết tiến tới cũng đã là cám ơn trời đất rồi. Sau này có thể thi đậu tiến sĩ gì đó đương nhiên tốt nhất, nếu không thi nổi hắn cũng không bắt buộc. Chỉ cần Thượng Quan Ngộ sống thật khỏe, Thượng Quan gia không bị tuyệt hậu thì một ngày nào đó Thượng Quan gia bọn họ cũng có thể được xưng với hai chữ “Thế gia”!
Nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, Thượng Quan Ngộ nhấc mắt nhìn qua, thấy là Hạ Hồng Trang không khỏi lộ ra một mạt tươi cười: “Đã trễ thế này sao biểu muội còn muốn tới thăm ta?”
Hạ Hồng Trang khẽ cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa ngọt ngào, ánh nến trong phòng chiếu xạ lên mặt nàng ta, thật là mĩ lệ khả ái nói không lên lời. Tục ngữ nói dưới ánh đèn xem mĩ nhân càng xem càng đẹp, Thượng Quan Ngộ vốn muốn tiếp tục khắc khổ đọc sách liền bị bức tranh mỹ nhân này câu mất hồn phách, hắn liếm liếm cánh hoa, giữa bọn họ tuy sớm đã có phu thê chi thực, nhưng ngại vì Lục Ý chưa cập kê cho nên vẫn duy trì một khoảng cách với nhau. Nhưng lúc này nhìn giai nhân dưới ánh nến, Thượng Quan Ngộ đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng lên, có một loại xúc động từ bàn chân hướng lên đỉnh đầu xung, làm cho hắn có loại xúc độngmuốn bổ nhào vào Lục Ý.
Hạ Hồng Trang ý bảo Thượng Quan Ngộ nhìn về phía khay trong tay mình: “Chỉ là đau lòng biểu ca đã muộn còn vất vả như vậy, cho nên kêu phòng bếp làm bát chè đưa đến cho biểu ca, đêm khuya gió lạnh, biểu ca nên uống đồ nóng để làm ấm thân mình nha.”
Nói xong liền đem khay bỏ vào trên bàn, thư đồng lập tức thông minh rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa thư phòng.
Thượng Quan Ngộ bị Hạ Hồng Trang ôn nhu làm cảm động. Hắn buông bút lông trong tay, bắt lấy tay Hạ Hồng Trang cầm trong tay, tuy rằng kỳ quái vì sao tay biểu muội lại có chút thô ráp, nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ nói: “Biểu muội quan tâm như vậy ta, ta dù có mệt mỏi cũng thấy đáng. Đúng rồi, muội vừa đi gặp Hồng Trang, muội ấy thế nào rồi?”
Đột nhiên từ trong miệng người khác nghe được tên của mình, Hạ Hồng Trang ngẩn ra sau đó lập tức phản ứng kịp, tươi cười trên mặt lập tức mất đi, biến thành nhàn nhạt phiền muộn. “Hồng Trang tỷ ấy… Trôi qua rất không tốt, cả người đều bẩn thỉu, cổ họng cũng chẳng biết tại sao nói không nên lời, chỉ cầm lấy tay muội. Muội, muội cũng không dám nhìn tỷ ấy, sợ bản thân mình sẽ đau lòng, sẽ rơi lệ, sẽ nhịn không được muốn cứu tỷ ấy… Nhưng mà, tỷ ấy phạm phải sai lầm lớn như vậy, căn bản không có cách nào cứu nha!”
Thượng Quan Ngộ bị phen khóc kể này đả động. Hắn cảm thấy Lục Ý thật là một cô nương nhu thuận hiền lành, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có chút kiêu căng bốc đồng tiểu tính tình nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. So với Hạ Mạt Hồi lạnh như băng còn có Hạ Liên Phòng luôn cười khiến hắn sợ hãi kia, vẫn là con gái rượu động lòng người như Lục Ý càng hợp ý hắn. Hai tỷ muội Hạ Liên Phòng đẹp thì rất đẹp, nhưng lại quá mức xa xôi, Thượng Quan Ngộ sớm đã tỉnh ngộ khi gặp thất bại ở Hạ gia.
Hắn hiện tại không nghĩ đến cái khác, chỉ một lòng chuẩn bị cho cuộc thi mùa thu sang năm, có thể lấy được công danh, sau đó vớt cái chức tiểu quan mà làm, rồi thành thân cùng Hạ Lục Ý, sinh mấy đứa bé, tổ phụ không phải vẫn muốn Thượng Quan gia một bước lên mây sao? Bản thân mình khả năng không làm được, nhưng nhi tử hắn thì có khả năng nha!
“Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc…” Nhìn thấy nước mắt của”Hạ Lục Ý”, Thượng Quan Ngộ vô cùng đau lòng. Hắn nhanh chóng buông tay của đối phương ra, đi lau nước mắt cho nàng, ôn như dỗ dành: “Hồng Trang đây là tự làm tự chịu, có quan hệ gì tới muội chứ? Muội cũng đừng có khóc nữa, ánh mắt khóc sưng lên nhưng liền khó coi.”
Hạ Hồng Trang điềm đạm đáng yêu chăm chú nhìn hắn, nàng ta tuy rằng giống Hạ Lục Ý nhưng cảm giác hai người mang tới lại hoàn toàn bất đồng. Cũng may Thượng Quan Ngộ ngày thường rất ít ở chung cùng Hạ Lục Ý cho nên cũng không rõ ràng vị hôn thê của mình rốt cuộc là cái dạng phẩm tính gì. Đêm nay thấy nàng đột nhiên trở nên uốn mình theo người ôn nhu động lòng người, cứ việc có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chung quy Lục Ý đêm nay đi gặp Hồng Trang, tâm tình khó có thể bình phục cũng là bình thường.
Hạ Hồng Trang thuận thế nhào tới trước, Thượng Quan Ngộ theo bản năng đưa tay ôm một cái…đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, tất nhiên sẽ phát sinh chút chuyện gì đó.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Hồng Trang mở to mắt, Thượng Quan Ngộ còn đang ngủ say bên cạnh, nàng ta trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu lộ ra nụ cười chí đắc ý mãn. Hạ Hồng Trang cảm thấy đây là ông trời đang giúp mình, bằng không vì sao hai lần ba lượt đều làm cho nàng ta sống sót chứ?
Nàng ta muốn thay đổi, muốn báo thù, muốn một bước lên trời!
Mà Thượng Quan Ngộ chính là ván cầu nàng ta lựa chọn. Hạ Hồng Trang từng hầu hạ Trương viên ngoại, so sánh với Trương viên ngoại, sự hài lòng của nàng ta đối với Thượng Quan Ngộ không chỉ có một chút, bất kể là bề ngoài, gia thế hay là ngôn hành cử chỉ thì Trương viên ngoại đều bị Thượng Quan Ngộ bỏ xa một mảng lớn. Tuy rằng Thượng Quan Ngộ từng làm không ít chuyện vô liêm sỉ, cũng từng ở trước mặt rất nhiều đại nhân vật làm mất thể diện nhưng chút xíu xấu hổ kia đối với Hạ Hồng Trang mà nói hoàn toàn không phải vấn đề! Nàng ta đã từng làm tiểu thiếp của một lão già tuổi gần năm mươi, chẳng lẽ còn có thể ghét bỏ Thượng Quan Ngộ niên thiếu tuấn tú xuất thân Hàn lâm phủ sao?