Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn bụng mình một cái, khóe môi cong lên, cười nói: “Em mang thai.”
Khương Đan Hồng ngơ ngác: “Có thật không? Làm sao nhanh như vậy, thật sự chúc mừng các em nha.”
Đồng Tuyết Lục: “Đúng vậy, em cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.”
“Bây giờ được 1 tháng rồi sao?”
“Đúng, vừa mới tròn 1 tháng. Trà vỏ bí đao có tính lạnh, người bình thường khi tới tháng thì tốt nhất đừng nên uống, chỉ sợ uống nhiều sẽ dẫn đến cơ thể nhiễm lạnh mà đau bụng kinh.”
Vẻ mặt Khương Đan Hồng vô cùng kinh ngạc: “Còn có loại lý thuyết này sao? Chị còn thích uống dã man. Đặc biệt là mùa hè dễ bị nóng trong người, gần như mỗi ngày chị đều uống. Chẳng trách mùa hè lúc đến tháng thì bụng đau vô cùng, xem ra sau này vẫn là nên uống ít.”
Khi 2 người đang nói chuyện với nhau, Đặng Hồng dẫn theo người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi tới.
Đặng Hồng nhìn Đồng Tuyết Lục, vội vã cười chào hỏi: “Đồng chí Đồng tới đây sớm vậy sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Ừ, 2 vị đây chắc hẳn chính là đầu bếp mà anh muốn giới thiệu?”
Đặng Hồng gật đầu, đầu tiên chỉ vào người đàn ông rất lùn và nói: “Vị này là đầu bếp Hoàng Đại Khai, có 15 năm kinh nghiệm nấu nướng.”
Tiếp sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên cao gầy và giới thiệu: “Vị này là đầu bếp Tống Vĩ Quân, có 17 năm kinh nghiệm nấu nướng. Trước đây 2 người họ đều làm ở tiệm cơm nhà nước thuộc các tỉnh ngoài. Gần đây người nhà tới thành phố Bắc Kinh kiếm sống nên bọn họ đi theo tới, tạm thời chưa tìm được việc.”
Đặng Hồng nói xong thì quay về phía 2 người rồi nói tiếp: “Vị nữ đồng chí này chính là bà chủ của quán rượu.”
2 người đầu bếp vội chào hỏi: “Xin chào giám đốc Đồng.”
Đồng Tuyết Lục mỉm cười: “2 vị đầu bếp không cần khách sáo, 2 người nói với tôi về món ăn sở trường mà mỗi người nấu ngon nhất được không?”
Hoàng Đại Khai nói một tràng đặc tiếng phổ thông: “Tôi gắn bó với bạc Quảng Đông nên tôi giỏi làm những món Quảng Đông, bánh ngọt cũng làm không tệ.”
Tống Vĩ Quân nói lời giản dị: “Tôi là người Tứ Xuyên, sở trường là làm món cay Tứ Xuyên.”
Đặng Hồng cười nói: “Không bằng để cho 2 vị đầu bếp làm ngay tại đây một vài món ngon sở trường của mình sau đó mang ra cho mọi người cùng nếm thử?”
Đồng Tuyết Lục tỏ ý cho phép.
Ngay sau đó Đặng Hồng dẫn theo 2 người đầu bếp đi tới nhà bếp làm thức ăn.
“Chị Đan Hồng, sau khi tốt nghiệp chị định làm gì?”
Đồng Tuyết Lục lấy đồ ăn vặt từ trong túi xách ra, ăn chung cùng với Khương Đan Hồng.
Mấy ngày nay khẩu vị của cô trở nên tốt hơn, lúc nào cũng rất dễ đói.
Khương Đan Hồng: “Chị muốn thi nghiên cứu sinh, nếu như có thể thì chị muốn làm giảng viên đại học.”
Chủ yếu là đãi ngộ và địa vị xã hội khác nhau với lại với tính cách ngây ngô của Khương Đan Hồng thì quả thực càng thích hợp với trường học.
Sau hơn 1 giờ đồng hồ, 2 người đầu bếp mang món ăn sở trường của họ ra.
Đầu bếp Hoàng Đại Khai làm món thịt heo nướng giòn và món bánh dimsum.
Thịt heo nướng giòn bên ngoài cháy bên trong mềm, da ở bên ngoài giòn ngon, thịt heo nướng phía dưới trơn mềm. Mùi vị không không quá đậm đà nhưng khi ăn vào trong miệng lưu lại vị ngọt, điển hình cho phương pháp nấu ăn của Quảng Đông.
Đồng Tuyết Lục gắp một đũa, nhận xét: “Đầu bếp Hoàng làm món thịt heo nướng giòn rất ngon nhưng mà nếu như da của thịt heo nướng này có thể vàng óng thêm một chút nữa thì sẽ càng ngon tốt.”
Đầu bếp Hoàng ra sức gật đầu: “Giám đốc Đồng không hổ danh là đầu bếp số 1. Tôi tự đánh giá món thịt heo nướng giòn này của tôi có thể làm ra mùi vị ngon hơn mấy món trước không nhưng lúc nào tôi cũng chắc chắn làm không tốt phần da ngoài của món này, khi đưa ra ngoài da đã biến thành màu đen.”
Đồng Tuyết Lục: “Độ cháy của lửa có ảnh hưởng rất lớn tới món này của ông, lát nữa tôi làm một lần cho ông xem.”
Đầu bếp Hoàng Đại Khai ngơ ra một cái sau đó mặt mày hớn hở: “Ý của giám đốc Đồng đây là tôi đã được tuyển rồi sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, ngay sau đó gắp bánh dimsum của ông ấy. Bánh dimsum có vỏ ngoài mềm mềm, cắn một miếng, nhân bánh màu vàng kim lập tức giống như cát vàng chảy ra. Nhân bánh ngọt ngọt mặn ngon miệng, hương vị thực sự rất thơm ngon.
(*) Dimsum: món ăn truyền thống của người Trung Quốc, với vỏ ngoài là một lớp bột mỏng và bên trong là nhân: Có thể là nhân vị mặn hoặc ngọt, sau đó mang đi chiên, hấp,… Dimsum với phiên âm quốc tế là “điểm sấm”, tiếng Việt đọc thành điểm tâm, hiểu đơn giản dimsum có nghĩa là bữa ăn lót dạ thường dùng vào buổi sáng.
Đồng Tuyết Lục ăn hết toàn bộ một cái, đã lâu lắm rồi cô chưa ăn bánh dimsum chính thống, rất hoài niệm.
Đầu bếp Tống Vĩ Quân làm món đậu hũ Ma Bà cùng với món gà Kung Pao.
(*) Đậu hũ Ma Bà (麻婆豆腐 – mápó dòufu) còn có tên gọi khác là Đậu hũ Tứ Xuyên, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.
(*) Gà Cung Bảo hay còn gọi là gà Kung Pao, Gong Pao (宫保鸡丁 – Gōngbǎo jīdīng) là một món xào cay của Trung Quốc được làm từ thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Món ăn cổ điển trong ẩm thực Tứ Xuyên có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên phía tây nam Trung Quốc và bao gồm hạt tiêu Tứ Xuyên.
Đậu hũ Ma Bà có vị cay tê tê rất ngon còn gà Kung Pao có hương vị cay nồng, thịt trơn giòn, càng nhai càng thơm.
Đồng Tuyết Lục cũng thừa nhận tài nghệ nấu nướng của đầu bếp Tống Vĩ Quân, cũng chỉ ra đậu hũ Ma Bà của ông ấy có hơi già nhưng cuối cùng vẫn tuyển đối phương.
Chỉ có điều quán rượu của cô còn nửa tháng nữa mới mở cửa nên Đồng Tuyết Lục sẽ thông báo lại lần nữa để đến lúc đó 2 người đến quán báo cáo trước.
===
Từ tiệm cơm nhà nước đi ra, cô vốn định đi trung tâm bách hóa mua ít đồ nhưng không biết có phải do cô mang thai hay không mà ngày thường tinh thần và thể lực cô rất tốt, bây giờ lại cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Vì vậy cô bỏ ý định đi trung tâm bách hóa, ngồi lên xe buýt đi về nhà. Chờ nửa giờ đồng hồ xe buýt mới tới, Đồng Tuyết Lục quyết định kiếm thêm được chút tiền nữa, chuyện đầu tiên làm chính là mua một chiếc xe.
Vừa vào đến nhà, Nguyệt Bính đã nhào tới phía nàng, nhưng mà nó nhào tới một nửa lại đột nhiên ngừng lại, vây quanh bụng của cô ngửi ra ngửi vào.
Trước đây Đồng Tuyết Lục nghe nói động vật rất thông minh, phát hiện ra chủ nhân mang thai sẽ chủ động không làm động tác nhào tới nữa.
Cô xoa xoa đầu Nguyệt Bính: “Nguyệt Bính, có phải mày biết tao mang thai hay không?”
Nguyệt Bính nhẹ nhàng sủa một tiếng với cô, hoàn toàn khác với tư thế hiên ngang oai hùng thường ngày.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa gỗ bị đẩy ra, Ôn Như Quy cùng một thân nhễ nhại mồ hội đi vào: “Em đã đi đâu vậy? Anh tới Lỗ Vị Trai không tìm thấy em.”
Đồng Tuyết Lục đứng lên, khó hiểu hỏi anh: “Em tới Lỗ Vị Trai sau đó lại tới tiệm cơm nhà nước gặp quản lý Đặng, sao đột nhiên anh lại trở về?”
Ôn Như Quy đi tới, ánh mắt nhìn lên người cô kiểm tra một chút, phát hiện cô không có vấn đề gì thì lúc này mới trả lời: “Anh mua cho em một máy ghi âm băng cassette. Con chó của bạn anh đẻ chó con, nuôi lớn vừa tròn 1 tháng nên anh ngay lập tức mang nó về cùng.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy có chó con, vẻ mặt vô cùng tò mò: “Con chó nhỏ ở đâu vậy?”
Ôn Như Quy nắm tay cô đi qua nhìn con chó sữa nhỏ. Con chó sữa nhỏ này thuộc loài chó săn, bởi vì bây giờ còn nhỏ nên nhìn qua thấy có phần ngây thơ. Nó dùng một đôi mắt to long lanh và ngây thơ nhìn Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục lập tức yêu mến xoa xoa đầu chó nhỏ: “Tao gọi tên mày là gì thì hay nhỉ?”
“Gâu, gâu”
Con chó sữa nhỏ sủa 2 tiếng.
Ngay sau đó nghe thấy Ôn Như Quy nói: “Không bằng gọi nó là Lục Quy đi.”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục co giật dữ dội: “…”
Cô thật sự không nghĩ tới đã lâu như vậy rồi mà Ôn Như Quy vẫn còn nhớ cái tên này. Cô từ chối ngay lập tức, cuối cùng gọi con chó sữa nhỏ này là Lưu Sa Bao. Bởi vì cô vừa ăn món bánh dimsum có mùi vị rất ngon, cô cảm thấy mình còn có thế ăn 3-4 cái nữa, vì vậy lấy cái tên này đặt cho con chó sữa nhỏ.
(*) Bánh bao Lưu Sa (Liu Sha Bao) là một món bánh trứ danh trong menu điểm tâm của người Hoa, hấp dẫn bởi phần nhân màu đỏ trứng muối, sền sệt chảy ra thật hấp dẫn khi bẻ đôi.
Ôn Như Quy cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi không thể gọi con chó sữa nhỏ là ‘Lục Quy’.
Đến buổi tối, sau khi cô rửa mặt thì tựa vào trong vòm ngực của Ôn Như Quy. Ôn Như Quy động tác nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của cô: “Sau này em đi đâu, hãy nói với người trong nhà một tiếng, tránh để người trong nhà lo lắng cho em.”
Đồng Tuyết Lục ôm lấy cổ anh, cắn một cái lên quai hàm của anh: “Được, đều nghe theo anh, sau này em đi ra ngoài sẽ nói một tiếng với chú Tông.”
Ôn Như Quy bị cô cắn thì cả người run lên, kéo ra khoảng cách giữa 2 người và nói: “Em nhịn một chút, anh hỏi qua bác sĩ rồi, phải qua 3-4 tháng sau mới có thể…”
Đồng Tuyết Lục: “…”
– — Ôi trời, nói lời này ra giống như cô rất đói khát vậy.
Ôn Như Quy nhìn cô không nói lời nào, còn tưởng rằng cô tức giận: “Sau này anh sẽ trở về ở cùng với em và con nhiều hơn.”
Đồng Tuyết Lục thấy anh ngoa ngoãn nói như vậy, cũng không nỡ lòng trêu đùa anh.
Quan trọng là tinh thần của cô hoàn toàn không còn tốt như trước đây, bây giờ cô đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Ôn Như Quy nhìn cô ngáp liên tục thì đỡ cô nằm xuống, nói: “Nếu em mệt thì hãy ngủ đi.”
Anh đứng lên tắt đèn sau đó Đồng Tuyết Lục ông eo anh, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Không biết ngủ được bao lâu, trong mơ mơ màng màng cô bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Cô mở mắt ra, chỉ thấy Ôn Như Quy ngồi ở mép giường, nói với có ghế trống không: “Cậu thực sự để cho cha cậu sắp xếp một người phụ nữ đi tiếp cận Sử Tu Năng sao?”
[HẾT CHƯƠNG 138]