Chỉ Tiên đứng hình mất ba giây.
Tóc… Tóc của hắn!
Mái tóc hắn nuôi dưỡng mấy ngàn năm nay lại bị một con cương thi cắt mất.
A… Chỉ Tiên hắn ăn ở cũng rất tốt mà? Tại sao nghiệp cứ tụ vào mái tóc của hắn.
Lần thứ nhất thì bị tiểu tử kiêu ngạo Tích Hy cắt, lần thứ hai thì bị con cương thi Tạ Tuyết cắt.
Chỉ Tiên lâm vào trầm lặng, khuôn mặt như vừa chịu phải đả kích thật lớn, buồn bã ngồi một góc vẽ vòng tròn.
Vân Yến: “…” Chỉ là một nhúm tóc thôi mà.
Cô bất đắc dĩ nhìn Chỉ Tiên, sau đó lại nhìn nhúm tóc trong tay mình, nhiêu đây sợ còn chưa quá năm gram đâu.
“Chủ nhân.” Quả cầu đã bị nứt một đường rõ ràng, pháp thuật cũng bị suy yếu sáu bảy phần.
“Tiểu Cầu, tóc ta…tóc ta!”
“Chủ nhân, thân ta cũng bị con cương thi đó làm nứt một đường rồi, bây giờ ta trông thật xấu xí huhu.”
Một người một quả cầu an ủi lẫn nhau, trông phi thường đáng thương.
Vân Yến đột nhiên cảm thấy mình là tra nam khiến hai nữ nhân có thai sau đó bỏ mặc hai người họ, cảm giác thật là con mẹ nó kì diệu.
Tích Hy đứng phía sau Chỉ Tiên, mi mắt hơi giật, nhàn nhạt nói: “Chỉ Tiên, tóc ngươi bây giờ đẹp hơn lúc chưa cắt.”
Vừa nghe xong, Chỉ Tiên liền ngừng khóc lóc, hai mắt sáng bừng lên: “Thật sao?”
“Ân.”
“Vẫn xấu.” Vân Yến một bộ dạng ‘ta rất thẳng thắn’ nói ra.
Chỉ Tiên + bị đả kích n lần: “…”
Vân Yến xoa xoa cằm, thật không ngờ một người vĩ đại như Chỉ Tiên này lại là nhan khống nha.
Nhưng cũng chẳng liên quan đến cô cho lắm.
“Đi kiếm Hồi Di đi.” Vân Yến dùng ngón tay nhẹ ấn đầu Kim Bảo.
“Chủ nhân, ta kiếm ra xong thì phải đi ăn trưa liền đấy!” Kim Bảo phụng phịu, Bảo Bảo hảo đói nga.
“Được.” Vân Yến tùy ý trả lời.
Lúc Tích Hy quay qua nhìn cô thì Kim Bảo đã biến mất, chỉ còn cô nhàn nhạt đứng im đọc sách.
Không hiểu sao đột nhiên Tích Hy lại có chút tò mò về cuốn sách mà cô đọc, nhưng vừa lướt mắt nhìn xuống bìa sách, hắn lập tức câm nín.
Tên cuốn sách là ‘Mèo Con Thành Tinh Luôn Muốn Bị Chơi Chết’, bonus thêm hình ảnh nữ nhân có hai tai mèo, khuôn mặt thèm khát đầy ý xuân.
Trên mặt Tích Hy không biết khi nào đã xuất hiện một rạng mây đỏ, tai cũng đã đỏ chói như quả cà chua.
Nàng ta thế mà lại đi đọc mấy thể loại sách như thế này!
Thật không thể tin nổi, tiểu thư nhà họ Tạ như cô mà lại đi đọc mấy cuốn sách đen vớ vẩn đó.
Vân Yến hơi ngước đầu, nhận thấy Tích Hy đang đỏ mặt liền ngộ ra một điều.
“Ngươi cũng muốn đọc cuốn sách này?” Cô quơ quơ cuốn sách trong không trung.
“…Không có.” Tích Hy khụ một cái, quay mặt về phía khác mà trả lời.
“Vậy thôi.” Vân Yến nhún vai.
Tích Hy tức giận đến mức, cổ cũng đỏ lên.
Nàng ta còn mời mình đọc cùng!
Vân Yến rũ mắt tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Cô biết hắn đang nghĩ gì.
Chỉ là những người tinh ý mới phát hiện được cuốn sách Vân Yến đang đọc chính là cuốn sách nói về Tiên giới và Thần giới của thế giới này.
Là cô đoạt lấy được trong lúc đang đánh người.
Về bìa sách, Vân Yến không hề đụng chạm, nó ngay từ đầu vốn dĩ đã thô tục thế rồi.
Trách cô được sao?
Sau khi đọc gần hết cuốn sách, 000 đột nhiên ngoi lên, khóc lóc ỉ ôi: “Ký chủ huhuhu, đột nhiên đường truyền bị lỗi khiến tôi lo lắng lắm đó.”
“Cô vẫn ổn đúng không ký chủ?”
“Có ai bắt nạt cô không?”
“Ký chủ… bla…bla.”
Vân Yến vẫn rất kiên nhẫn đứng yên, đôi mày hơi cau lại.
Hai đứa khóc thôi cũng đủ phiền, bây giờ lại lòi ra thêm một đứa nữa.
Khóc không mệt hay sao?
“Ký chủ… Cô mắng tôi.” 000 thút thít.
“Không có.” Vân Yến lập tức phản bác.
“Nếu như tôi không đọc được suy nghĩ thì có phải là cô sẽ mắng tôi nữa hay không?”
“Ờm.”
“Cô!” Cái thái độ lồi lõm gì đây? Nó lo lắng cho cô đến nỗi phải báo lên cho chủ nhân biết mà cô lại thế này à!
Mình và ký chủ làm việc với nhau cũng được một khoảng thời gian.
Xong bây giờ gặp sự cố, ký chủ không thèm quan tâm đến mình.
Mà chủ nhân lại bảo ký chủ rất yêu quý mình.
Vậy mà là yêu mình à?
Thế là ghét mình rồi!!!