Giang Nghĩa quơ quơ tấm danh thiếp: “Cái này tôi nhận, sau này nếu cần đến tôi sẽ gọi cho anh, tạm biệt.”
Nói xong, Giang Nghĩa lái xe đi.
Để lại mình Tôn Tuấn Phong trong gió lạnh.
“Giang Nghĩa, ông nội mày!” Tôn Tuấn Phong thấp giọng chửi rủa.
Sau khi thở hổn hển vài hơi, anh ta đi về phía tòa nhà công ty chính của nhà họ Đinh và lẩm bẩm một mình: “Không được, mình nuốt không trôi nổi cục tức này. Giang Nghĩa, mày dám làm tao bẽ mặt, tao sẽ bắt vợ mày trả thay!”
“Mày chờ đó cho tao!”
…
Trên đường đi, gió thổi vi vu.
Đinh Thu Huyền đưa mặt về phía cửa sổ, cảm nhận gió mát lạnh thổi vào mặt, vô cùng thoải mái.
Quan trọng nhất là cảm thấy thoải mái trong lòng.
Cô cười tít mắt nói: “Thật hả giận. Giang Nghĩa, anh có nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Tuấn Phong khi nãy, năm giác quan như sắp vón thành một cục, haha.”
Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu, tiện tay ném tấm danh thiếp kia ra ngoài cửa sổ.
Đinh Thu Huyền nói tiếp: “Nhưng nói đi thì cũng nói lại, Giang Nghĩa, chiếc xe này của anh từ đâu có được vậy? Không rẻ nhỉ.”
“Đương nhiên là không rẻ, hơn trăm tỷ!”
“Hả? Đắt như vậy?”
“Đúng vậy. Chiếc xe này là xe của công ty anh, để đón em, anh đã đặc biệt mượn của ông chủ.”
Đinh Thu Huyền gật đầu: “Thì ra là như vậy. Dùng xong thì anh nhanh chóng trả về đi. Quá đáng sợ. Nếu lỡ va vào đâu đó một tí, không biết phải bồi thường bao nhiêu.”
Giang Nghĩa thản nhiên nói: “Chẳng sao đâu, ông chủ của bọn anh không để bụng.”
“Coi anh nói kìa, ông chủ của anh không để bụng thì anh có thể mặc sức làm bừa sao? Nghe lời em, trả về.”
Giang Nghĩa lắc đầu bất lực.
Chiếc xe này mới đến tay chưa đầy hai tiếng lại phải gửi trả lại, quả nhiên con người anh khiêm tốn đã quen, ắt có duyên không phận với chiếc xe xa xỉ này.
“Ừ, nghe theo em, trả về.”
“Nhưng cho đến lúc đó, chúng ta hãy từ từ hưởng thụ một chút!”
Với một cú đạp ga, chiếc xe lao về phía trước với tốc độ tối đa, lao nhanh như chớp.
Đinh Thu Huyền sợ hãi hét lên: “Chậm lại, chậm lại, Giang Nghĩa, chậm lại đi!”