Thịnh Kiều: “…………”
Cô chấp nhận số mệnh cầm lấy mấy quyển kịch bản lật lật, hai phim cổ trang hai phim hiện đại, cô đều rất thích, cảm thấy chất lượng kịch bản mình nhận được bây giờ càng ngày càng tốt.
Cô lại hỏi Bối Minh Phàm: “Anh đề cử cái nào ạ?”
Anh ta xách một quyển vở ra: ““Nguyện theo trăng” đã mở ra thị trường người trẻ tuổi cho cô, bây giờ phải tập trung đánh mạnh vào thị trường người trung tuổi, anh đánh giá cái này khá cao.”
Thịnh Kiều nhận lấy thì thấy, tên phim là “Hồng Ngọc Truyện”.
Thịnh Kiều: “Hồng Ngọc? Ai cơ? Lương Hồng Ngọc ạ?”
(Lương Hồng Ngọc (梁紅玉 1101 – 1153) là nữ tướng dưới thời Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc, phu nhân của đại danh tướng Hàn Thế Trung. Link tìm hiểu về Lương Hồng Ngọc: link. )
Bối Minh Phàm: “Bingo! Đây xem như là phim tập trung vào nữ chính, góc độ lựa chọn thật sự không tồi, kiểu phim lịch sử như này hồi xưa nhân vật chính toàn là Nhạc Phi, nhưng trong phim này Nhạc Phi là vai phụ, chủ yếu kể về chuyện giữa Lương Hồng Ngọc và Hàn Thế Trung. Kịch bản anh đã xem qua rồi, tinh thần đại nghĩa dân tộc được thể hiện trong phim rất phù hợp với thị trường chính thống, chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao. Tiêu chuẩn của ekip chế tác cũng rất cao. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó có thể trở thành tác phẩm tiêu biểu của cô.”
(Nhạc Phi (1103 – 1142) là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Link tìm hiểu về Nhạc Phi: Link.)
Anh ta tính toán tình hình trước mắt của cô: “Hoắc Hi giành được Thị đế nhờ “Không Sợ”, cho nên bộ phim kia chỉ có thể xem như tác phẩm tiêu biểu của Hoắc Hi. “Nguyện theo trăng” tuy rằng là có vẻ là phim nữ chính, nhưng dù sao cũng chỉ là phim chiếu mạng, “Đông Phong Phá” thì lại càng không cần phải nói, phim lấy trung tâm về nam chính không liên quan gì đến cô. Cô còn cần phải có một bộ chính kịch về nữ chính chân chính mới có thể ngồi ổn trong vị trí bốn tiểu hoa đán.”
Thịnh Kiều giật mình: “Bốn tiểu hoa đán? Ai phong ạ?”
Bối Minh Phàm: “Anh.”
Thịnh Kiều: “???”
Bối Minh Phàm: “Đây là chuyện không sớm thì muộn thôi.”
Thịnh Kiều: “…………”
Cô lại cúi đầu lật lật kịch bản, xem đại cương và hình tượng một lần, phát hiện giả thiết và tính cách của bộ Lương Hồng Ngọc này cô đều cảm thấy rất có hứng thú. Bối Minh Phàm là người đại diện kim bài, mắt nhìn tất nhiên sẽ không sai. Cô ngẫm nghĩ một lúc, bèn quyết định luôn: “Vậy phim này đi ạ.”
Bối Minh Phàm tươi cười rạng rỡ: “Ok, ngày mai anh sẽ đưa hợp đồng sang cho cô ký, chờ cô quay xong “Chạy để giữ mạng” về sẽ vào đoàn phim ngay.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, cầm kịch bản về nhà.
Lương Hồng Ngọc là nhân vật lịch sử, là nữ anh hùng kháng quân Kim trứ danh, những truyền kỳ thoại bản về bà trong giới văn học rất nhiều, nhưng phim truyền hình chân chính chọn bà làm nhân vật chính để quay thì lại rất thiếu.
Thịnh Kiều về đến nhà liền bắt đầu lên mạng tra tư liệu, lại phát hiện những thông tin có thể biết được vô cùng ít ỏi, kể cả cái tên “Lương Hồng Ngọc” này cũng là do tác giả thoại bản về sau bịa ra.
Kịch bản phim “Hồng Ngọc Truyện” lần này, biên kịch lấy tên “Lương Tê” cho Lương Hồng Ngọc, ý là cả đời không cần phiêu bạc, có thể sống an ổn yên bình. Nhưng cuộc đời Lương Hồng Ngọc lại hoàn toàn không liên quan gì đến chữ “Tê” này, cuối cùng bà còn chết trận trên tiền tuyến kháng Kim, vang danh sử sách.
(Tê: 栖 Dừng lại, nghỉ ngơi)
Thịnh Kiều tắt máy tính, hai ngày kế tiếp hầu như cô đều ở nhà đọc và nghiên cứu kịch bản. Chính kịch không hổ là chính kịch, bản lĩnh của biên kịch rất thâm hậu, có lúc cô xem thấy nhiệt huyết sôi trào, có khi cô đọc lại khóc không thành tiếng, trong đầu dần dần cũng hình thành được hình tượng lạnh lùng thấu xương kia.
Một đêm trước ngày quay “Chạy để giữ mạng”, Thịnh Kiều đang dọn dẹp hành lý trong nhà thì nhận được điện thoại của Hoắc Hi. Sau khi anh đóng máy phải về làm bù mấy cái lịch trình không kể ngày đêm, lúc này mới có thời gian liên hệ với cô.
Ai dè Thịnh Kiều nói: “Ngày mai em phải ra nước ngoài quay gameshow.”
Hoắc Hi hỏi: “Đi bao lâu?”
Thịnh Kiều: “Chắc là một tuần ạ, quay hai tập, sau đó về nhà nghỉ hai hôm, tham gia một lễ trao giải, rồi lại đi quay tiếp, tổng cộng phải tầm nửa tháng.”
Hoắc Hi: “…………”
Bối Minh Phàm cố ý chứ gì?
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trầm thấp: “Dọn xong hành lý đi, anh tới đón em.”
Thịnh Kiều: “…………”
Hoắc Hi: “Không muốn gặp anh à?”
Thịnh Kiều: “Muốn chứ! Anh tới thì nhắn tin cho em nhé!”
Cúp điện thoại xong, cô cọ tới cọ lui đến bên cạnh bà Thịnh còn đang giúp cô thu dọn hành lý. Cô ho khan một tiếng, nghiêm trang mở miệng: “Mẹ, nãy con mới nhận được điện thoại của tổ chương trình, nói đêm nay phải xuất phát luôn, tí con đi ngay ạ.”
Bà Thịnh đã quen với công việc bận rộn của cô, không nghi ngờ có liên quan đến anh: “Nhanh như vậy à? Vậy con mau nhìn xem, còn phải mang theo gì nữa không? Không thì mẹ kéo vali cho con.”
Thịnh Kiều nói: “Mang đủ rồi ạ, mẹ cứ để con.”
Thu dọn xong hành lý, cô lại chơi di động một lát, liền nhận được tin nhắn của Hoắc Hi. Cô chào tạm biệt Bà Thịnh, kéo hành lý đi thang máy xuống lầu. Xe của Hoắc Hi dừng ở cửa thang máy, thấy cô đi ra, anh xuống xe giúp cô để hành lý lên xe, sau đó lái xe đưa cô thẳng về nhà mình.
Đồ đạc trong nhà anh đều biến thành đồ cho hai người.
Ly nước, bàn chải đánh răng, dép lê, khăn lông, áo ngủ, toàn bộ đồ dùng sinh hoạt, không biết anh đã chuẩn bị đầy đủ từ khi nào.
Nơi này giống như đã thành nhà của cô.
Thịnh Kiều nhắn tin cho Phương Bạch, bảo cậu ngày mai tới đón cô ở nhà Hoắc Hi, hơn nữa nghiêm túc cảnh cáo cậu không được nói cho Bối Minh Phàm.
Phương Bạch: Kiều Kiều chị kiềm chế tí nhé, “Chạy để giữ mạng” quay mệt lắm, chị chừa chút thể lực đi.
Thịnh Kiều:……………… Em cút đi.
Hoắc Hi đã xả nước tắm cho cô, chờ lúc cô vào tắm rửa, anh thuận tay cầm lấy kịch bản mới nãy cô đang xem lật lật. Mặt giấy đã kín đặc bút tích và ký hiệu của cô, nhìn những bút tích này, dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ nghiêm túc của cô.
Xem được một nửa, anh nghe thấy cô gọi mình từ trong phòng tắm: “Hoắc Hi, chun buộc tóc của em để trên tủ đầu giường, lấy giúp em với.”
Anh cầm lấy dây chun buộc tóc, đi được hai bước, lại lộn trở lại, kéo ngăn kéo đầu giường ra.
Thịnh Kiều chỉ mở cửa phòng tắm một khe rất nhỏ, hơi nước tràn ra ngoài theo khe hở. Một tay cô ấn giữ mái tóc dài trên đỉnh đầu, một tay vươn ra từ kẽ hở.
Hoắc Hi hơi dụng lực hơn, cánh cửa kính mờ đã bị đẩy ra.
Cô sợ tới mức liên tục lui về đằng sau, vội vàng quay người đi giữa làn sương mù lượn lờ, giọng vừa thẹn vừa bực: “Đưa chun cho em, anh đi ra ngoài đi!”
Vừa mới nói xong, cơ thể trần truồng của cô đã bị giật vào trong lòng anh, cô nghe thấy anh cười nhẹ: “Càng không đấy.”
Thịnh Kiều suýt thì ngã ra trong phòng tắm.
Cánh tay cô bám vào vai anh, nức nở nhỏ giọng khẩn cầu: “Hoắc Hi, ngày mai em còn phải quay chương trình, xin anh……”
Anh cười cười, đẩy về phía trước, lưng cô chạm vào tường, giọng cô về sau chỉ còn những tiếng vỡ vụn.
Lăn lộn mãi đến tận sau nửa đêm.
Thịnh Kiều vừa nằm lên giường liền đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hoắc Hi duỗi tay ôm cô, cô còn né tránh.
Anh tắt đèn, ghé sát vào tai cô thấp giọng uy hiếp: “Còn quấy nữa thì tiếp tục.”
Thịnh Kiều khóc chít chít xoay người chui vào trong lòng ngực anh.
Hức, idol thật quá đáng.