Thịnh Mập lắc đầu, vờ như có thật mà nói: “Không phải không phải, nhìn từ bên ngoài thì nó thực sự rất giống mảnh vỡ xà cừ, nếu đây là một khối xà cừ hoàn chỉnh thì đại khái sẽ to bằng một cái thớt đấy…”
“Vậy thì sao?” Vạn Vĩnh Khôn lại hoàn toàn không có khái niệm gì.
“Thì sao á?” Thịnh Mập than thở nói: “Thì chúng ta phát tài chứ sao.”
Vạn Vĩnh Khôn đưa tay cầm lấy hòn đá vụn trong tay cậu ta, nhìn vài lần rồi bĩu môi nói: “Dựa vào thứ này à, em đúng là muốn phát tài tới mức bị điên rồi…”
Thịnh Mập dùng vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh để nhìn anh rồi khinh thường nói: “Anh quê mùa quá, khối xà cừ to bằng cả một cái thớt bán được hơn một trăm nghìn đó, anh nhiều tiền lắm sao? Thế này mà cũng không lọt vào mắt anh cơ đấy.”
Vạn Vĩnh Khôn rất muốn đập vào gáy cậu ta một cái, anh chợt nhớ tới cây chổi lông gà của chị “ôi đệch”, nếu bây giờ chị đó cũng theo họ ra biển, thế nào cũng sẽ đập tan cái ý nghĩ kỳ lạ của tên côn đồ này, lúc nào cũng chờ đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, nhặt được tảng đá dưới đất mà còn muốn kiếm được bộn tiền.
Anh nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Thịnh Mập nữa, cứ để cho thằng nhóc đó nằm mơ giữa ban ngày đi.
Thịnh Mập đột nhiên dùng sức đẩy anh một cái khiến anh suýt chút nữa đã ngã nhào ra đất.
“Này này, anh mau nhìn kìa, em đã nói với anh rồi mà… Quả nhiên là có bảo bối!” Trong giọng nói của Thịnh Mập tràn đầy sự hưng phấn, hoàn toàn không nhận ra Vạn Vĩnh Khôn đang mất kiên nhẫn.
“Cậu lại muốn làm trò quỷ gì nữa đây? Thật là.” Anh đang muốn thừa dịp nghỉ ngơi một chút đây này.
Thịnh Mập híp mắt, thấp giọng nói: “Anh nhìn xem, khối xà cừ kia to bằng cái thớt đó…”
Vạn Vĩnh Khôn giơ tay sờ trán Thịnh Mập, không bị sốt mà! Sao lại nằm mơ giữa ban ngày thế?” Thịnh Mập hất bàn tay thô ráp của anh ra, bất đắc dĩ nhìn về phía căn nhà nhỏ mà nháy nháy mắt.
Cuối cùng, Vạn Vĩnh Khôn cũng nhìn về phía cậu ta chỉ, quả nhiên có hai người bước ra từ trong căn nhà nhỏ ấy, có điều lại không phải là đám thủy thủ tàu Lê Sa Hào mà họ quen biết, mà là hai ngư dân già có khuôn mặt ngăm đen, dáng người thấp bé, hình như đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi cá trên quần áo họ.
Hai người kia đang vất vả khiêng một tảng đá rất nặng đến một căn nhà khác, tảng đá màu xám trắng này hiển nhiên to hơn cái thớt rất nhiều, trông có vẻ nặng ít nhất phải hơn trăm ký, đường kính có lẽ dài hơn hai mét, trên bề mặt tảng đá lộ ra rất nhiều vân lượn sóng không theo một quy tắc nào cả, hình như còn có góc cạnh có dạng vảy, ồ, sao trông giống như vỏ trai khổng lồ vậy? Vạn Vĩnh Khôn chợt nhớ ra, hình như lúc học tiểu học, anh đã thấy thứ này trên sách giáo khoa rồi.
“Vỏ trai à? Sao to thế nhỉ…” Anh kinh ngạc nói.
Thịnh Mập phì cười một tiếng, hay lắm, còn vỏ trai nữa chứ.
“Đây chính là xà cừ mà em nói đấy, đã bảo rồi mà còn không chịu tin, thế nào, mở rộng tầm mắt chưa?”
Vạn Vĩnh Khôn không nói gì mà chỉ gật đầu, không biết đang nghĩ gì, lát sau mới nói: “Trai cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi, chỉ là không biết con chim kia đi đâu rồi?”
Thịnh Mập nhanh chóng kéo tay Vạn Vĩnh Khôn còn đang ngồi dưới đất lên, hô lớn: “Quan tâm đến chim cò làm gì? Cho dù chúng ta không mua nổi nhưng đi xem một chút cũng được mà…”
Vạn Vĩnh Khôn cũng nhất thời bị khơi lên sự hứng thú, tuy anh thường ở trong núi, không có cơ hội nhìn thấy thứ này nhưng anh lại không ngốc, vẫn có thể nhìn ra đôi chút, theo lời tên nhóc này thì giá trị của cái vỏ trai lớn kia có khi lên đến hai trăm, ba trăm nghìn, quả thật nên đi mở mang kiến thức.
“Tên nhóc này có phải muốn lén lút trộm đồ không đấy, sao vội vàng thế.” Anh thuận miệng trêu chọc.
Thịnh Mập quay đầu lại cười: “Nếu anh Khôn thích, em có thể thử xem sao.”
Cuối cũng Vạn Vĩnh Khôn cũng tìm được cơ hội đánh vào trán cậu ta rồi.
“Đừng quên thân phận của mình, hiện tại cậu đang là người của Bắc Đình chúng tôi đấy.”
“Vậy ạ?” Thịnh Mập lúng túng xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ ho khan vài tiếng, gần đây đi đâu cũng không tránh khỏi vận mệnh bị bắt nạt, tám phần mười là nghiệp quật rồi, ai bảo trước đây mình cũng chuyên đi bắt nạt người khác.
Cậu ta theo bản năng nắm chặt nắm đấm, một ngày nào đó, mình phải đọ sức với anh Khôn xem nắm đấm ai cứng hơn mới được, nhưng cậu ta không biết, ý nghĩ ấy lại khiến mình tự chuốc lấy khổ.
“Người của Bắc Đình, nhìn trộm thì không phạm pháp.” Vạn Vĩnh Khôn vừa nhìn thấy thằng nhóc này đã thấy buồn cười rồi.
Hai người liền yên lặng chậm rãi bám theo.