Trông thấy nhiều người đang khí thế ngất trời cò kè mặc cả, Hàn Phong không khỏi có chút buồn bực.
Bất đắc dĩ thở dài, Hàn Phong tuy vẫn không ngừng quét mắt qua đống vật phẩm, nhưng đã mất đi hứng thú lúc trước.
Qua một lúc lâu, Lâm Phỉ Vân đang đi phía trước, đột nhiên quay đầu lại, nũng nịu nói với Hàn Phong:
– Sư huynh, ngươi mau tới đây xem này!
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi ngẩn ra, chợt có chút nghi hoặc nhìn về phía bàn đá trước người Lâm Phỉ Vân, trên đó đang bày một vài món đồ cổ quái.
Trong lòng hơi nghi hoặc, Hàn Phong bước tới chỗ của hai nàng.
Đi tới bên cạnh hai người, con mắt Hàn Phong nhìn lên trên bãi đá, chỉ thấy đằng sau là một thiếu niên mặc y phục màu xám, đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt đạm mạc, cũng không để ý tới người xung quanh lui tới.
Hàn Phong tỉ mỉ đánh giá thiếu niên này, phát hiện khí tức của hắn cũng không quá mạnh, nhưng lại cảm thấy còn có có một loại khí tức kỳ lạ, quái dị vô cùng.
Bất quá, hắn cũng không có cẩn thận tra xét, ánh mắt từ trên người thiếu niên nọ chuyển sang đám vật phẩm trên bãi đá.
Theo ánh mắt quét qua, trong lòng Hàn Phong càng thêm kinh ngạc, trên bàn đá này bày bán không ít tài liệu trên người ma thú, mà những thứ này Hàn Phong đại khái nhận biết được, trong đó có một vài địa giai ma thú tương đối hiếm thấy, không ngờ thiếu niên này dĩ nhiên xuất ra nhiều như vậy.
Thấy Hàn Phong trở lại, Lâm Phỉ Vân kéo ống tay áo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngây thơ nói:
– Sư huynh, hạt châu này thật đẹp a! Ta rất thích nó, chỉ là sư phụ không kể với ta về giao dịch đại hội này, hại người ta không có chuẩn bị đồ vật trao đổi.
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Phỉ Vân, rồi nhìn về hạt châu mà nàng nói.
Vừa nhìn xuống, Hàn Phong cũng ngạc nhiên mỉm cười.
Hạt châu đẹp đẽ mà Lâm Phỉ Vân nói thì ra là nội hạch của một con nhân giai ma thú Thôn Thiên Thú.
Loài Thôn Thiên Thú này khá kỳ lạ, toàn thân không có bất kỳ xương cốt nào, có thể tùy ý thay đổi hình dạng, bản thân không có năng lực công kích nào, nhưng khả năng ngụy trang và phòng ngự là rất tốt. Mà tất cả năng lượng của nó đều là từ hạt thôn thiên châu phát ra quang mang tựa như thủy tinh này.
Thôn thiên châu đối với Thôn Thiên Thú mà nói là nơi phát ra năng lượng, nhưng đối với nhân loại thì không có tác dụng gì lớn.
Chỉ có những tiểu cô nương giống như Lâm Phỉ Vân mới thích nó, chỉ cần chế tác giống kiểu đồ chơi thì nó cũng không phải là đồ vật không có giá trị.
Quay đầu nhìn vẻ mặt có chút thèm khát của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong không khỏi buồn cười nói:
– Quỷ nha đầu ngươi, muốn nói cứ việc nói thẳng, còn muốn cùng sư huynh bày đặt cái gì, hạt châu này cũng không phải đồ vật gì lớn, lát nữa ta liền đổi nó cho ngươi.
– Sư huynh, ngươi nói thật chứ? Không được gạt ta, nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi.
Lâm Phỉ Vân nghe được Hàn Phong nói như thế, hai mắt không khỏi sáng ngời, nói.
Tựa hồ lo lắng Hàn Phong đổi ý, nàng lại nói thêm:
– Không chỉ mình ta không để ý tới ngươi, mà ta còn bảo cả Linh nhi tỷ tỷ, Ngọc nhi tỷ tỷ cũng không để ý tới ngươi nữa.
Nói xong, vẫn còn dương dương tự đắc, ra vẻ đã đạt được gian kế.
Thấy bộ dáng này của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong mới biết tiểu nha đầu này ra vẻ lừa mình.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Phong vẫn đang di động ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng, chăm chú nhìn vào một vật phẩm trên bàn đá.
Hấp dẫn ánh mắt của Hàn Phong là một vật phẩm cổ quái, dài nửa thước, màu bích lục, mơ hồ còn có đường vân điêu khắc ở bên ngoài như một con lục xà.
– Đây là…
Hàn Phong ngẩn ra, chợt trong lòng chấn động.
Bích Linh Cổ Mộc!
Không ngờ dĩ nhiên may mắn gặp được nó ở đây.
Bích Linh Cổ Mộc là vật cực kỳ hiếm có, Hàn Phong nhìn đường vân trên mình nó, hiển nhiên phẩm chất thập phần thuần khiết. Một cây linh vật, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này, thật khiến Hàn Phong kinh ngạc không thôi.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 138: Bích Linh Cổ Mộc!