Trái tim Lam Lam đau đớn.Chuyện quan trọng với anh là đến cô ta sao? Cũng đúng,một nhà ba người mới là một gia đình.Còn cô chỉ còn vỏn vẹn hai tuần nữa sẽ kết thúc một cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi này thôi.Cô phải trả lại vị trí này cho một người phụ nữ xứng đáng có thể trở thành làm vợ của anh.
Dương Tiểu Vy nghe vậy, cũng rất ngỡ ngàng. Không nghĩ hôm qua lại là ngày sinh nhật của Lam Lam. Nhưng nghe mọi người nói vậy, chắc chắn Lục Diệp Bằng, hôm qua đã không dự sinh nhật cùng với cô ta.
Vậy anh đã đi đâu?
Đúng lúc này, Á Hiên từ ngoài cổng đi vào với dáng vẻ bình tĩnh, anh không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì? Nhưng việc quan trọng của anh đến đây chỉ muốn để gặp Tổng Giám Đốc của mình thôi.
“Chào Chủ Tịch! ” Á Hiên cuối đầu chào Lục Diệp Phong rồi sau đó quay người báo cáo với Lục Diệp Bằng “Tổng Giám Đốc! Mọi chuyện ở nhà máy đã được giải quyết và chuyện anh căn dặn tôi cũng đã chuẩn bị xong”.
Nhờ có Á Hiên mà bầu không khí ở đây đã bớt căng thẳng đi một chút.
Lục Diệp Bằng vẫn giữ nguyên trạng thái vẫn nhìn Lam Lam, anh không một chút phản ứng khi Á Hiên xuất hiện và đang nói chuyện với anh. Vì giờ này, người con gái đang đứng trước mặt của anh,đã khiến anh cảm thấy có lỗi vô cùng. Anh không biết phải làm sao để đối mặt với cô nữa đây.
Khi nghe Á Hiên nói liên quan đến nhà máy,Lục Diệp Phong liền cảm thấy chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
“Nhà máy xảy ra chuyện gì sao? “
Á Hiên luôn tôn trọng ông là một vị Chủ Tịch, dù ông không còn tới công ty nhiều như trước nhưng đối với anh, ông cũng một người lãnh đạo và là sếp của anh.
” Chuyện này Tổng Giám Đốc không muốn cho Chủ Tịch biết vì sợ Chủ Tịch sinh thêm lo lắng. Nhưng giờ đã xong rồi thưa Chủ Tịch… “Anh ngập ngừng rồi nói hết những chuyện hôm qua ” Dạ chiều hôm qua, nhà máy xảy ra một vụ cháy rất lớn, vì thế Tổng Giám Đốc phải đi xuống giải quyết và còn… “
“Còn sao nữa? ” Bà nội có phần sốt ruột. Nếu nói như vậy Diệp Bằng có lý do chính đáng không đến dự sinh nhật của Lam Lam rồi.
Á Hiên nhìn Lục Diệp Bằng một cái, rồi tiếp tục nói.
“Anh ấy còn bị bỏng, nằm trong bệnh viện hết một đêm.Nên đã không về kịp ăn cơm với phu nhân”
Dứt lời, Á Hiên bước đến trước mặt Lục Diệp Bằng và Lam Lam.
“Phu nhân! Chị đừng trách Tổng Giám Đốc”Nói xong,rồi anh đưa thuốc cho Lục Diệp Bằng “Tổng Giám Đốc! Khi nãy anh đi gấp nên đã bỏ quên thuốc, bác sĩ căn dặn anh phải khử trùng vết thương. Nếu không sẽ rất lâu lành… “
Lam Lam kinh ngạc nhìn vào Lục Diệp Bằng với sự hoang mang dè dặt trong lòng.
Anh không đến buổi sinh nhật của cô thì ra anh bị thương sao?
Á Hiên nhìn mọi người,rồi cuối chào nói một câu liền rời khỏi.
“Không có gì nữa, tôi xin phép”
Á Hiên cũng biết khi Lục Diệp Bằng quyết định về nhà ngày hôm nay, có nghĩa anh ấy sẽ không về công ty nữa. Vả lại anh ấy đang bị thương, cần được nghỉ ngơi. Nên những chuyện công ty anh đã thay Lục Diệp Bằng giải quyết ổn thỏa.
Khi mọi chuyện đã hiểu rõ. Lam Lam lúc này mới để ý chiếc áo sơ mi màu trắng của anh bắt đầu có một chút ánh ánh màu hồng lên.
Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm lên ngực của Lục Diệp Bằng, khẽ hỏi.
“Anh bị thương ở đây sao?”
Lục Diệp Bằng cúi xuống thì lúc này anh mới có cảm giác. Không biết từ khi nào mà vết thương bên trong đã băng bó rất kỉ lại hở ra,khiến những giọt máu liền dính trên áo của sơ mi của anh
Có lẽ vì lúc này anh đã đánh nhau với Lục Diệp Minh.
Lục Diệp Bằng nắm nhẹ bàn tay của cô, sự lo lắng trên nét mặt của cô làm sao qua khỏi được đôi mắt của anh.
“Anh xin lỗi! Vì anh hôm qua đã vắng mặt trong tiệc sinh nhật của em! “
Lam Lam vội vàng lắc đầu.
“Không còn quan trọng nữa! ” Anh có lý do chính đáng như thế, sao cô còn có thể trách anh. Vậy cô từ hôm qua đến giờ đã hiểu lầm anh trách lầm anh.
Lục Diệp Bằng yêu thương muốn nói chuyện với cô. Nhưng không phải là ở đây.
“Anh sẽ đền bù lại cho em”.
Dứt lời, ánh mắt di chuyển nhìn Tiểu Vy và mọi người, tuyên bố.
” Khi nào có kết quả chính xác tôi sẽ có hướng giải quyết.Còn chuyện Dương Tiểu Vy muốn ở lại nhà này thì tùy, tôi không cấm”Lục Diệp Bằng liết mắt nhìn mẹ của mình với dáng vẻ châm chọc “Vì mẹ tôi là chủ nhà mà! Cho ai vào ở là quyền của mẹ,mẹ cũng là muốn tốt cho tôi thôi….!Một người mẹ vĩ đại tốt nhất của tôi”.
Cả người Lâm Hoa cứng đờ.
Ai ai trong nhà này nghe xong câu nói của Lục Diệp Bằng thì không một ai là không hiểu ý tứ có phần mỉa mai trong lời nói của anh.Lý do cũng có thể hiểu được vì sao anh nói những lời như vậy với bà.
Lục Diệp Bằng thay đổi nét mặt. Giọng nói cũng có phần nặng đi. Anh nhìn chỉ thẳng tay vào Dương Tiểu Vy cảnh cáo.
“Nhưng tôi cấm…! Tôi cấm cô bén mãn đến phòng của hai vợ chồng tôi. Đặc biệt tránh xa vợ tôi ra”.
Nhưng khi nói xong,anh lại nhìn qua Lam Lam với anh mắt dịu dàng,anh nắm lấy tay cô vừa đi vừa nói.
” Chúng ta đi về phòng”
“Ba ơi! ” A Vĩ muốn đuổi theo nhưng Lục Diệp Bằng đã nhanh chân không cho cậu bé đi theo.
A Vĩ ngậm ngùi siết chặt hai tay lại nhìn theo sau lưng của Lam Lam. Cậu bé thầm nghiến răng tự nói trong lòng.
“Chính người phụ nữ này đã cướp lấy ba của mình. Phải tìm cách nào đó đuổi người phụ nữ này đi thật xa… “
Lúc này, Lục Diệp Phong mới nhìn qua vợ và cả nhà Lục Diệp Lâm, nói lớn một câu.
“Chỉ có những con người như các người,luôn khiến cả gia đình này tan nát, xáo trộn lên mới vừa lòng như các người thôi!”
Dứt câu, Lục Diệp Phong đã dìu mẹ của mình lên phòng nghỉ. Ông chỉ sợ để bà ở đây thêm một giây nào nữa chắc bà sẽ tức giận mà tăng huyết áp lên mất.
*****
Lục Diệp Bằng vừa kéo Lam Lam vào phòng, anh đã không kiềm chế được ôm cô vào lòng, nhưng lại giở giọng có phần trách móc.
“Tại sao sinh nhật lại không nói cho anh biết…? Nếu sáng hôm qua em nói, dù cho có chuyện quan trọng nào, anh cũng dành thời gian cho em mà!”
Nhưng lúc này Lam Lam vẫn im lặng rụt mặt vào lòng anh.
Lục Diệp Bằng kéo cô ra, liền nâng mặt cô lên, hỏi nhỏ.
“Anh là gì của em? “
Nét mặt Lam Lam có phần sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Diệp Bằng lại lập lại lần nữa.
“Anh là gì của em? “
“Là chồng! ” Cuối cùng Lam Lam không nhịn được cũng phải lên tiếng trả lời.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, nhưng trong lòng lại không vui.
“Là chồng… Nhưng sinh nhật của em, em thà nói cho Hoắc Thiếu Tiên mà không chịu nói với anh nghe, em xem trọng anh ta hơn anh sao? ” Trong lòng anh vào giờ phút này chỉ biết ghen tuông, đố kỵ với cái tên được gọi là người anh em tốt của anh. Đã ngang nhiên mơ tưởng đến vợ của anh còn thay thế vai trò làm chồng của anh trong ngày hôm qua.
Nghĩ đến anh thật muốn đánh cho Hoắc Thiếu Tiên một trận.