Gã ta lắc lắc tờ giấy vừa được ký tên trên tay: “Con tàu của nhà họ Trần các người từ nay về sau đã thuộc về tôi. Ha ha ha!”
Nét mặt Trần Văn Học buồn bực, có vài phần u oán nhìn Lý Dục Thần, sau đó liền quay mặt đi không thèm nhìn nữa.
Thái Vĩ Dân bước vào rào chắn:
“Tôi xin tuyên bố, người thắng cuộc trong vụ cá cược giữa cậu Trần và ông chủ Chu là…”
“Chờ đã!”
Thái đầu to còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lý Dục Thần ngắt lời.
“Ông chủ Thái, tôi muốn hỏi một chút, theo quy tắc của trường đấu chó này thì nếu có người gian lận anh sẽ làm gì?”
Thái Vĩ Dân nói: “Nếu phát hiện hành vi gian lận thì bên gian lận sẽ thua và đối phương sẽ thắng. Ở trường đấu chó của tôi chưa từng có kẻ gian lận nào có thể huênh hoang bước ra ngoài”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy tôi hỏi anh, chích cho chó có tính là gian lận không?”
“Đương nhiên là tính. Cậu Lý, cậu muốn nói cái gì?”
“Ý tôi là anh ta—”
Lý Dục Thần chỉ vào người huấn luyện chó Tây Tạng.
“Anh ta đã gian lận!”
Hiện trường liền náo động.
Trần Văn Học ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Ngay cả ông lão bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.
“Cái rắm!”, Chu Lợi Quân hét lên: “Thua tiền liền nói hưu nói vượn sao? Cậu nói ai gian lận? Con chó của tôi đã được đưa đến đây từ ba ngày trước, nó được giữ ở đây 24/24 giờ dưới sự giám sát của ông chủ Thái, làm sao tôi đem nó đi chích được? Nhóc con, không chịu thua được thì đừng chơi, con rể nhà họ Lâm thì sao chứ, tôi thấy Sáu Sẹo nói rất đúng, cậu chỉ là kẻ bám váy đàn bà!
Thái Vĩ Dân khẽ cau mày.