Lại nhìn qua đôi mắt của Mị An, bên ngoài là mong ngóng cùng đau thương, sâu bên trong lại kiên cường mạnh mẽ, ánh mắt này là của một người lãnh đạo tài tình, có thể làm lên nghiệp lớn!
Một câu chuyện đầy lỗ hổng và đáng ngờ như vậy, nếu không phải nói dối thì chính là không đầy đủ và tràn đầy ẩn khuất chưa được giải bày rõ ràng!
Hàn Băng chống tay lên bàn rồi tỳ cằm vào, ánh mắt sắc lạnh không cảm xúc, nhìn hai người quỳ dưới chân mình cầu xin.
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột khiến Hàn Băng có chút hoài nghi.
Nếu đặt ở thời điểm nàng vẫn còn là một sát thủ, thì đây chắc chắn không thể nghi ngờ chính là một cái bẫy!
Nhưng hiện tại nàng không phải là một sát thủ, nàng chỉ là một tiểu nha đầu bỏ nhà ra đi, không nơi nương tựa, không kẻ thù… bởi vậy chẳng có lý do nào để đặt bẫy, hãm hại nàng cả!
Đầu óc nhanh chóng đưa ra vô số trường hợp, từ tốt đến xấu và ngược lại, khuôn mặt Hàn Băng không biểu hiện ra cảm xúc, khí thế quanh người càng thêm mạnh mẽ.
Mị Uyên không nói cũng động, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Hàn Băng. Ánh mắt tiểu nữ hài thành khẩn trong sáng như gương, nhìn vào liền có cảm giác “nàng ấy rất trong sáng ngây thơ, không biết nói dối là gì cả, minh có thể tin lời nàng nói”.
Không khí im lặng tràn đầy áp lực cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, duy trì hơn một khắc vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trong một khắc này, Mị An cùng Mị Uyên vẫn quỳ trên mặt đất, dưới khí thế của Hàn Băng chèn ép vẫn thẳng lưng không chút sợ hãi.
Đứng dậy từ trên ghế, Hàn Băng xoay người đi về phía đầu giường, với lấy áo choàng được treo trên giá treo.
“Đi thôi!” Giọng nàng giống như một dòng suối mát rì rào, nhìn hai người vẫn ngơ ngác quỳ dưới đất nheo mắt.
Mị An phản ứng rất nhanh, chống người đứng dậy, sau đó vươn tay kéo Mị Uyên vẫn ngốc ngốc quỳ dưới đất lên.
Hàn Băng nhìn cự nhân chạy phía trước dẫn đường, trên lưng còn mang theo một người không hề nhẹ nhưng vẫn duy trì tốc độ kinh người như lúc ban đầu, trong lòng cảm khái.
Nếu giao đấu với một người như vậy, nàng chắc chắn sẽ không thua nhưng để thắng được cũng không dễ dàng gì!
Ba người như u linh trong bóng đêm, cứ một đường đi thẳng tới Mị Vụ sâm lâm rồi đi sâu vào bên trong trung tâm khu rừng.
Mị An dừng lại trước Mê Tung Quái Trận, nhìn nhìn tiểu chủ nhân vừa tìm thấy như hòa mình vào bóng đêm phía sau, trao đổi với Mị Uyên.
“Tiểu chủ nhân, Mị An ca ca nói người đi theo phía sau bọn ta, bọn ta sẽ đưa người đi vào trong trận pháp!” Mị Uyên nhỏ nhẹ chuyển lời.
Hàn Băng nhìn hai cự nhân gật gật đầu. Thật ra trận pháp này không làm khó được nàng, muốn đi qua thật chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Mị An biết tiểu chủ nhân đã đi qua trận pháp một lần, nhưng phòng ngừa tình huống bất chợt xuất hiện, hắn vẫn phải nhắc nhở một vài câu. Dù gì trong mắt hắn, Hàn Băng thật sự vẫn còn quá… nhỏ bé đi!
Đi theo sau lưng hai cự nhân trước mặt gần hai khắc, sau khi ra khỏi trận pháp liền nhìn thấy dãy núi đầy thạch động mà nàng đã gặp cách hiện tại không lâu.
Những thạch động bây giờ gần như đều có ánh sáng phát ra, những tộc nhân chỉnh tề ngồi xếp hàng, chăm chú nhìn về phía tế đài.
Trên tế đài trống trơn không đặt một thứ gì, chỉ có lão tộc trưởng đang đứng nói gì đó, chính là loại ngôn ngữ cổ xưa mà Hàn Băng không biết.
Mị An bước nhanh đến, đi lên tế đài cúi chào lão tộc trưởng rồi đưa cho lão hộp gỗ vuông, khuôn mặt hơi mỉm cười thông báo.
Tộc nhân nghe lời hắn nói, vội vàng hoan hô rồi ôm chầm lấy nhau, xúc động không nói lên lời, người cười người khóc, loạn thành một mớ.
Mị Uyên cũng lau khóe mi, rất có tinh thần trách nhiệm, phiên dịch lại những lời mà tộc nhân đang phát ra đằng kia.
……o(^^o)(o^^o)(o^^o)(o^^)o……