“Người đẹp, tôi không có ý đó…”
Quản lý sảnh chính vội vàng giải thích.
Dương Thanh lập tức chặn họng anh ta lại: “Không cần nói nhảm, mau gọi ông chủ của anh ra đây”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da bước vào Spa Hoàng Hà.
Thấy người tới, quản lý sảnh chính thầm nghĩ xong đời.
Anh ta vốn muốn tự xử lý êm thấm chuyện này, nào ngờ ông chủ lại tìm tới.
Cho dù có muốn giấu cũng không giấu nổi, anh ta lau mồ hôi trên mặt, thành thật nói: “Thưa ông chủ, cậu này nói muốn mua lại Spa Hoàng Hà!”
“Cái gì?”
Người đàn ông trung niên kinh ngạc, lập tức nổi giận.
Bề ngoài, Spa Hoàng Hà là một chỗ để người ta tới tắm rửa thư giãn nhưng kỳ thực cũng không chỉ có vậy.
Có thể nói rằng, nhà họ Ngụy có ngày hôm nay đều nhờ vào Spa Hoàng Hà.
Một nơi quan trọng như vậy mà có người muốn mua lại.
“Thằng nhóc, cậu tới để gây sự đúng không?”
Người trung niên kia nheo mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc.
“Này Đinh Lộc, mắt chó nào của mày thấy cậu Thanh gây sự hả? Mấy con chó mày nuôi chọc giận cậu Thanh thì có”.
Vương Cường chợt đứng bật dậy.
Mặc dù e ngại nhà họ Ngụy nhưng gã biết rõ tất cả những gì gã có đều nhờ Dương Thanh ban cho.
Nếu bây giờ gã giả chết, rất có thể gã sẽ mất tất cả.
Đinh Lộc đã chú ý tới Vương Cường từ đầu.
Nhưng trong mắt ông ta, Vương Cường có đổi đời như hiện tại cũng không phải là đối thủ của nhà họ Ngụy.
Ông ta khinh thường tên côn đồ này.
“Anh Cường, đây là chuyện của Spa Hoàng Hà, chẳng lẽ anh cũng muốn nhúng tay vào sao?”, Đinh Lộc lạnh lùng nhìn Vương Cường.
Vương Cường suýt nổi giận, may có Dương Thanh ngăn lại.
“Ông chủ Đinh phải không? Tôi muốn mua lại spa này của ông, báo giá đi!”
Dương Thanh thản nhiên nói.
Đinh Lộc quan sát Dương Thanh từ trên xuống dưới một lượt, đồ anh mặc toàn thứ rẻ rúng rách nát, hoàn toàn không có khả năng mua lại Spa Hoàng Hà.
“Cậu phách lối như vậy, anh Cường cũng nói giúp cậu, chắc là thân phận không tầm thường nhỉ?”
Đinh Lộc chợt lên tiếng, lời nói mang theo ý tứ châm chọc.
“Ông chưa đủ tư cách biết tới thân phận của tôi”, Dương Thanh lạnh lùng đáp.
“Ông chủ, hình như tôi biết cậu ta là ai rồi!”
Đúng lúc ấy, quản lý sảnh chính chợt nói chen vào: “Người phụ nữ bên cạnh cậu ta là nữ tổng giám đốc nổi tiếng xinh đẹp của Giang Hải.
Năm năm trước, cô ta ngủ với một thằng bảo vệ, nghe nói thằng bảo vệ đó còn tới ở rể nhà cô ta.
Chắc cậu ta là thằng bảo vệ đó đấy”.
Lúc quản lý sảnh chính nhìn thấy Tần Thanh Tâm đã cảm thấy quen mắt, nghĩ ngợi một hồi mới nhớ ra cô là ai.
Vừa rồi anh ta suýt bị một thằng bảo vệ quèn hù dọa, đúng là quá mất mặt.
“Thì ra chỉ là một thằng vô dụng bám váy vợ.
Tôi còn tưởng là ông lớn nào cơ”.
Đinh Lộc cười lạnh nói: “Tranh thủ tôi chưa nổi giận cậu mau cút khỏi đây đi.
Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Dương Thanh bất lực lắc đầu, vẫn có nhiều kẻ muốn chết lắm.
Anh nói: “Hôm nay, Spa Hoàng Hà, tôi mua chắc rồi!”
Không phải trước đó nhà họ Ngụy từng muốn ép anh bán lại dinh thự Vân Phong sao?
Tốt lắm, hôm nay anh sẽ ép nhà họ Ngụy bán lại Spa Hoàng Hà.
Coi như ăn miếng trả miếng!
“Cậu đã thích ba hoa chích chòe như vậy, tôi sẽ chơi cùng.
Một trăm triệu! Chỉ cần cậu trả được một trăm triệu, ông đây sẽ bán lại nơi này cho cậu!”
Đinh Lộc cực kỳ tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ chắc như đinh đón cột của Dương Thanh lúc nói mua lại Spa Hoàng Hà.
Vương Cường nghe vậy thì kinh hãi.
Nếu Dương Thanh chịu kinh doanh theo thế giới ngầm, đừng nói là một trăm triệu, dù là dùng một tỷ mua lại nơi này cũng lãi to.
Nếu chỉ kinh doanh Spa như bề ngoài, tốn một trăm triệu mua lại nơi này thực sự không đáng.
Gã vội vàng thì thầm bên tai Dương Thanh: “Cậu Thanh, chỗ này chỉ đáng năm mươi triệu…”
“Đưa số tài khoản cho tôi, tôi lập tức chuyển khoản cho ông!”
Vương Cường chưa kịp nói hết câu, Dương Thanh đã đồng ý mức giá một trăm triệu này.
“Được, tôi xem cậu chém gió đến mức nào”.
Đinh Lộc đưa số tài khoản cho Dương Thanh rồi châm chọc nói.
Trong mắt ông ta, cho dù Tần Thanh Tâm là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa cũng không có nổi một trăm triệu chứ đừng nói tới Dương Thanh chỉ là một thằng bảo vệ ở rể vô dụng.
Dương Thanh gửi số tài khoản của Đinh Lộc đi.
Chưa đầy hai phút sau, điện thoại Đinh Lộc chợt kêu “Ting” một tiếng.
– —————————
.