Lòng của nàng như bị thép đao cắt qua, đầu lưỡi đau đến từng đợt, ngay cả câu nói đầy đủ trong lời nói đều nói không được. Như Ý thê lương hoảng sợ bước vào Tây điện, Vĩnh Kỳ nằm trên giường, dĩ nhiên thân thể khô gầy mà bất tỉnh. Trong điện có mùi cơ thể hư thối, xen lẫn là mùi máu tanh cùng mùi thảo dược khiến người khác muốn ngã. Vẫn là thê thiếp phụng dưỡng thông minh, đốt huân hương tinh tế thấm nhập tâm phủ. Hắn gọi nàng: “Hoàng ngạch nương”.
Nước mắt Như Ý rơi xuống, nắm lấy tay Vĩnh Kỳ, không nghĩ hắn lại gầy yếu đến như vậy. Bọn Thái ý dĩ nhiên lui xuống, chỉ còn thị thiếp phụng dưỡng Vĩnh Kỳ ở lại. Như Ý thấy bộ dáng thanh lệ động lòng người của nàng, không khỏi liếc mắt một cái hỏi: “Vĩnh Kỳ sao lại đến mức này?”
Thị thiếp kia quỳ xuống nói: “Nương nương có điều không biết, Ngũ gia luôn luôn khỏe mạnh, không chịu nghỉ ngơi vì thay Hoàng thượng phân ưu lo liệu quốc sự hết ngày này sang ngày khác. Từ khi Ngũ gia bị đau chân nhưng lại sợ chậm trễ quốc sự, vẫn là nhịn đau không chịu nói hoặc là chỉ tìm Thái y viết chút đơn thuốc đối phó, đến nỗi độc khí thâm trầm, kết tụ tại xương, thịt cũng hủy hoại, khí huyết hao tổn”.
Như Ý trách mắng: “Ngươi luôn ở bên cạnh Vĩnh Kỳ tất nhiên là thường ngày được sủng ái. Nếu Vương gia bị bệnh như thế, sao lại không báo cho Phúc tấn biết, báo cho Du phi, thỉnh Thái y hảo hảo cứu trị. Ta cũng từng dặn dò Giang Dữ Bân Thái Y viện việc này, sao lại không thỉnh?”
Nàng kia dấu tay áo kinh hoàng: “Giang Thái y? Giang Thái y là ai? Thiếp chưa bao giờ nghe qua”. Nàng buồn bã cười thảm, thần sắc cổ quái: “Đây là số mệnh! Nương nương, đây đều là số mệnh! Làm hạ nhân trong này thật sự là đáng thương”. Nàng cười si ngốc đến điên cuồng, thị nữ bên cạnh vội vàng kéo nàng ra: “Vân cách cách, cách cách đừng quá thương tâm mà nói mê sảng”. Dứt lời, liền đem nàng đưa ra bên ngoài. Như Ý nhìn Vĩnh Kỳ, sắc mặt kinh hoàng, thân thề gầy guộc không như người. Nội tâm nàng trống rỗng, cũng không biết Vĩnh Kỳ khi nào mới hồi tỉnh, nước mắt rơi lã chã.
Vĩnh Kỳ không biết sao nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Ngạch nương! Ngạch nương! Nhi thần xin lỗi Hoàng ngạch nương…”
Như Ý ảm đạm nói: “Vĩnh Kỳ! Hoàng ngạch nương ở đây, Vĩnh Kỳ!”
Trên trán Vĩnh Kỳ nổi gân xanh, hắn cố hết sức mở mắt ra. Hắn chăm chú nhìn Như Ý, đầu tiên là kinh hoàng, sau đó là xấu hổ, che mặt nói: “Hoàng ngạch nương, Người đến gặp nhi thần”.
Như Ý kinh đau đầy cõi lòng, khóc nói: “Hài tử ngốc, mạnh mẽ như vậy là vì cái gì chứ? Giấu bệnh sợ thầy! Nếu sớm thỉnh Giang Thái y đến xem thì đâu có đến tình trạng này!”
Vĩnh Kỳ đau kịch liệt đến khó nhịn: “Hoàng ngạch nương, là nhi thần không nghe lời ngạch nương”. Khóe mắt hắn rơi ra một giọt lệ: “Hoàng ngạch nương, nhi thần biết sai rồi, nhi thần thật sự biết sai rồi”.
Như Ý cầm tay hắn, ôn nhu nói: “Hảo hài tử, con được Hoàng ngạch nương một tay nuôi nấng lớn lên, chúng ta là mẫu tử, tại sao lại nói như vậy?”
Nước mắt Vĩnh Kỳ mãnh liệt mà trào ra: “Nhi thần có ngày hôm nay, tất cả đều là không chịu nghe theo lời của Hoàng ngạch nương, dùng Giang Dữ Bân trị liệu. Không tin tưởng Hoàng ngạch nương là lỗi lầm lớn nhất của nhi thần”. Khuôn mặt Vĩnh Kỳ đầy nước mắt: “Hoàng ngạch nương, nhi thần biết ngạch nương làm tổn thương Ngài. Ngạch nương lấy danh nghĩa của Ngài giết Lăng Vân Triệt cho nên Ngài đối với ngạch nương không còn thân mật như trước. Lăng Vân Triệt là khúc mắc của Hoàng ngạch nương. Nhi thần biết, nếu không phải ngạch nương và Hoàng ngạch nương có giao hảo tốt thì nhi thần cũng không thể dưỡng dục dưới tay Ngài, là con vợ cả”. Hắn thì thào nói: “Hoàng ngạch nương, nhi thần cũng hiểu, nhi thần chỉ là con vợ kế, nếu không phải Đại ca, Nhị ca sớm tạ thế, Tam ca Tứ ca bình thường thì Hoàng a mã cũng không nhìn đến nhi thần. Mặt khác, nhi thần còn chiếm hết sủng ái của Vĩnh Cơ, mặc dù Thập nhị đệ là con trai trưởng nhưng so với Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông không thể tôn quý bằng, tuổi còn nhỏ nữa. Nếu Thập nhị đệ giỏi giang một chút thì Hoàng a mã sẽ lập làm Thái tử, nhi thần làm sao còn hy vọng nữa chứ?”
Đầu lưỡi Như Ý tê tê từng tầng: “Cho nên con muốn Thái tử vị nên kiêng kị Vĩnh Cơ và bất hòa với ta sao?”
“Hoàng ngạch nương, nhi thần không thể không sợ, nhi thần chỉ là con của vợ kế, nếu không được Hoàng ngạch nương dưỡng dục thì chẳng sợ so với Vĩnh Cơ, nhi thần cũng không bằng. Nhi thần cũng biết, khi còn bé Vĩnh Cơ trí tuệ không bằng nhi thần, nhưng Thập nhị đệ vẫn là con trai trưởng, Hoàng ngạch nương…”. Trong mắt hắn chứa đầy bi thương: “Nhi thần biết làm vậy không đúng, Hoàng ngạch nương bị nhốt ở Dực Khôn cung, áo cơm không chu toàn, nhi thần cũng không dùng hết sức để quan tâm, chỉ dám đưa hoa thơm cùng với đàn hương, lược biểu quan tâm, cũng hướng Hoàng a mã tỏ vẻ để không bị dị nghị. Hoàng ngạch nương, nhi thần bất hiếu nhưng nhi thần cũng biết bởi vì Hoàng ngạch nương thất sủng cô đơn, Vĩnh Cơ mới không cùng nhi thần tranh chấp địa vị. Cho đến khi Hoàng a mã phong nhi thần chức Thân vương thì tâm nhi thần mới buông, nhưng là nhi thần vô phúc…”
Nước mắt nàng nóng bỏng chảy xuống: “Vĩnh Kỳ, vì thế con mới kiêng kị, cho rằng Giang Dữ Bân là người của Hoàng ngạch nương cho nên con thà dùng người khác chứ không dùng hắn đúng không?”
Hắn nặng nề mà thở phì phò: “Hoàng ngạch nương, nhi thần cũng không phải có tâm thuật bất chính muốn bất hòa với Vĩnh Cơ và Hoàng ngạch nương nhưng nhi thần chỉ là không dám hoàn toàn tin tưởng cho nên đành phải xa Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ là đứa con mà Hoàng ngạch nương sinh ra, Ngài muốn Vĩnh Cơ lên làm Thái tử, muốn nhi thần phụ tá hắn. Nhi thần cũng là bất đắc dĩ….”. Trên mặt hắn hiện lên sự kinh sợ: “Nhi thần từ nhỏ ở trong cung lớn lên, có rất nhiều chuyện không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có hiểu chút ít. Vĩnh Liễn cùng với Vĩnh Tông của Hiếu Hiền hoàng hậu chết không minh bạch, Tam a ca Vĩnh Chương vô duyên vô cơ mà Hoàng a mã ghét bỏ, Tứ a ca dã tâm, Cửu đệ, Thập đệ, còn có Ngũ muội Cảnh Hủy mà chết sớm, nhi thần không thể không phòng…”
Tay hắn dần dần lạnh đi, giống như đông tuyết lạnh lẽo. Như Ý đang chạm vào khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng xoa trán hắn: “Vĩnh Kỳ, con suy nghĩ nhiều quá. Con là trưởng tử của Hoàng thượng, lại văn võ song toàn. Triều đại có lập hiền không lập đích thuyết (lập người hiền tài làm Thái tử chứ không lập con cả của chính thất), Vĩnh Cơ lại nhỏ tuổi, sao lại cùng con tương giác chứ?” Vĩnh Kỳ vịn cánh tay Như Ý như khi còn bé, hắn luôn tựa sát nàng: “Hoàng ngạch nương, nhi thần sai lầm rồi, nhi thần không nên nghi kị Hoàng ngạch nương vì Thập nhị đệ ở ngôi vị Thái tử mà bất hòa với Hoàng ngạch nương. Nhi thần mấy ngày nay bị bệnh, nhớ lại những ngày ở bên cạnh Hoàng ngạch nương cũng làm cho tâm nhi thần an định”.
Hơi thở của hắn dần dần mỏng manh, mỏng manh biến mất như nước lặng không hề gợn sóng, chung quy làm cho người ta sợ hãi bình tĩnh. Nàng lẳng lặng ôm Vĩnh Kỳ. Cũng không biết trải qua bao lâu, hoàng hôn xuống núi như dung máu loãng, tùy ý che kín toàn bộ bầu trời. Nàng quay đầu thấy Hoàng đế, không biết hắn bước vào nhi nào. Mặt mày Hoàng đế đau đớn, hai tay nhẹ nhàng run rẩy. Như Ý liếc thấy hắn, còn không kị đứng dậy, nước mắt đã rơi xuống: “Hoàng thượng, Vĩnh Kỳ không còn nữa rồi”.
Thân hình Hoàng đế chết cứng, thanh âm của hắn không chút ấm áp: “Lời nói của Vĩnh Kỳ lúc lâm chung, trẫm đều nghe thấy”. Bỗng nhiên hắn nhìn thẳng vào nàng, giơ lên trong tay một cái quạt bằng trúc, hung hắng chém thẳng vào bên tai nàng: “Đây là lần cuối cùng trẫm đánh ngươi”.
Cây quạt kia là vật Hoàng đế luôn mang bên người. Giờ phút này hắn ra tay rất nặng, mạnh đến mức nan quạt xòe ra mấy cái. Như Ý ngã xuống trên mặt đất, bên tai ong ong loạn hưởng. Nàng già đi, hắn cũng già đi, đều trải qua biết bao nhiêu đau xót trầm trọng. Cũng đã một năm rồi mới gặp lại hắn nhưng lại vội gặp nhau, trên gương mặt chịu đau kịch liệt, hắn lại dùng tay đánh nàng. Trong trí nhớ mờ mịt của nàng vẫn còn nhớ bộ dáng của hắn. Cuối cùng gặp lại vẫn thấy bộ dáng đó của hắn. Hắn đã già đi một chút, tuy rằng chỉ mới một năm nhưng gia cả như hoàng hôn che lấp, không thể kháng cự mà đến.
Nàng nghênh đón, nghênh đón nhận hai chưởng. Là nàng sai lầm, đại khái là nhiều đếm không xuể cho nên cũng không thể biện bạch, chỉ là bình tĩnh nhìn lại hắn. Hoàng đế rung giọng nói:”Ngươi đã làm cái gì? Làm cái gì mà Vĩnh Kỳ ngay cả ngươi đưa đến Thái y cũng không dám dùng? Ngươi nói ngươi vì Vĩnh Kỳ nhưng là muốn âm mưu hãm hại điều gì chứ?”
Nàng lẳng lặng nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng biết thần thiếp chưa bao giờ lấy tiền đồ của Vĩnh Kỳ ra mà đều cầu xin Hoàng thượng, chưa từng có”.
“Ngươi ngoài miệng luôn tiến cử hiền tài Vĩnh Kỳ nhưng ngầm âm mưu hãm hại” Hắn hoảng sợ kinh đau: “Vĩnh Kỳ là đứa con xuất sắc nhất của trẫm”.
Hoàng đế đang nói chuyện, đám phúc tấn bên ngoài khóc anh anh vang lên. Thiếp thị mới vừa rồi không biết từ chỗ nào lao tới, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng đế liên tục dập đầu không thôi, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng! Vinh Thân vương lúc còn sống luôn buồn bực sợ hãi, không dám tiếp cận Dực Khôn cung nương nương! Nếu không có như thế, Vinh Thân vương được Dực Khôn cung nương nương nhiều năm dưỡng dục như thế sao lại lảng tránh chứ? Chắn chắc ở chỗ Dực Khôn cung nương nương có điều mà Vương gia không nên thấy, không nên nghe”.
Có thị vệ tiến lên kéo nàng ra, nàng khóc lóc như thế sao lại chịu đi? Hoàng đế hỏi: “Ngươi là ai?”
Vẫn là phúc tấn Vĩnh Kỳ trả lời: “Bẩm Hoàng a mã, nàng ta là cách cách của Vinh Thân vương phủ, Vương gia lúc sinh tiền sủng ái thị thiếp Hồ Vân Giác. Từ lúc Vương gia ốm đau cũng là Hồ thị phụng dưỡng ân cần”.
Vân Giác nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, thiếp vốn không nên nói như vậy nhưng Vương gia cho dù mắc bệnh cũng luôn nhắc tớ những huynh đệ trước đây luôn gặp bi thảm cho nên mới buồn bực lo sợ chính mình một ngày nào đó cũng không thể an ổn. Thiếp là người ngoài, vốn không hiểu được ý tứ Vương gia là cái gì cho nên khi ngạch nương tới thăm, nhắc tới việc Dực Khôn cung nương nương nương tiến cử Giang Thái y Giang Dữ Bân, trong miệng Vương gia vâng lời nhưng vẫn không chịu cho Giang Thái y trị liệu, thiếp nghi hoặc truy vấn mới biết được tâm tư của Vương gia”. Nàng trừng mắt Như Ý, khóc khàn cả giọng: “Vương gia, ngài đừng bỏ lại thiếp, thiếp muốn đi theo ngài”.
Nàng dứt lời, liền chạy thẳng đập đầu vào tường, máu văng khắp nơi. Hoàng đế liên tục cười lạnh: “Tốt! Tốt lắm! Một Hoàng ngạch nương tốt, một Dực Khôn cung nương nương tốt, ngay cả con nuôi của mình cũng mang trong lòng sợ hãi ngươi, ngươi làm chuyện gì thì chính ngươi biết được”. Hắn quát: “Cách cách Hồ thị tuẫn chủ, lấy chi lễ Phúc tấn mà an tang”. Hắn lại hướng về phúc tấn Vĩnh Kỳ nói: “Du phi thương tâm không thể đứng dậy, tang sự Vinh Thân vương, ngươi cùng Nội Vụ phủ để ý, Hoàng quý phi cũng sẽ tới hỗ trợ”.
Hắn không có chút để ý tới Như Ý, mặc nàng cô linh điêu đứng. Không ai xua đuổi nàng, cũng không có ai để ý tới, chỉ là xa tránh nàng đi, công việc khóc thương lu bù lên. Nàng là một cái bóng dáng cô độc thì có cái gì quan trọng hơn chứ? Nhưng là nàng nghĩ đến đứa nhỏ, chết đi vì sự nghi kị của nàng. Ngay cả Hồ Vân Giác kia cũng có một tia nghi hoặc. Bao nhiêu năm tâm huyết dày vò, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế. Thiên gia thâm uyển, tình cảm mẫu tử, nguyên lại là như thế.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Tâm tư Vĩnh Kỳ như vậy, sợ là ngay cả Hải Lan cũng không biết. Nàng đứng ở nơi đó, nhìn màu đèn đỏ cung đình sơ sác, thay giấy trắng cho đèn long. Diệp Tâm đứng ở vách tường khóc vang lên. Như Ý nghe thấy răng nanh của mình phát run: “Hồ Vân Giác này, tra lai lịch của nàng ta. Còn nữa, tra luôn bệnh tật Vĩnh Kỳ”.
Diệp Tâm rối ren gật đầu, không kịp nói gì, liền đưa Như Ý ra ngoài.
Tay nàng đều đổ mồ hôi lạnh ẩm ướt, chảy ròng ròng thấm ướt cả lòng bàn tay. Đầu gối nàng bủn rủn mà dựa vào bức hồng tường. Không, nàng tuyệt không được dựa vào bức hồng tường như vậy. Nàng rơi lệ đầy mặt, tay đau đớn, yếu đuối cùng cực. Nàng nghĩ, cả đời này của nàng chưa bao nổi điên mà muốn chạy ra ngoài như vậy.
Nàng yêu thương đứa nhỏ, âu yếm nam tử, là thanh xuân của nàng, là nửa đời của nàng. Nàng sức cùng lực kiệt ngã xuống, không tiếng động nghẹn ngào. Cuối cùng vẫn là Diệp Tâm đến giúp đỡ nàng vào Dực Khôn cung, lại lần nữa trọng môn thâm bế, nhốt trong thâm cung.