Không đúng, là sau người, Tạ Kim, Châu Cửu Lương, Dương Cửu Lang, Vương Cửu Long, Lưu Tiểu Đình và bản thân y.
Lý Hạc Đông thở dài, liếc nhìn Lưu Tiểu Đình, cười cười với vẻ hơi khó tin: ”Không nhìn ra nha, tiểu tử ngươi bình thường khúm núm bảo sao nghe vậy, thế mà còn từng học võ à?”
Lưu Tiểu Đình ngượng ngùng gãi đầu: ”Ba đời tổ tiên đều mở võ đường, không học cũng không được!”
”Chân nhân bất lộ tướng ha!” Lý Hạc Đông bật cười, đứng lên, dáng vẻ như chỉ vẽ giang sơn, y sắp xếp: ”Nếu đã không thể hành động đơn độc, vậy thì cố gắng để hai người gộp thành một cặp, eh…Dương Cửu Lang, Châu Cửu Lương, hai ngươi để ý tới phu nhân nhà mình là được rồi!”
”Chuyện này tất nhiên là không thành vấn đề!” Dương Cửu Lang lập tức đáp, Châu Cửu Lương cũng gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Mạnh Hạc Đường.
Lý Hạc Đông đưa mắt nhìn những người còn lại, thoáng suy nghĩ một lát: ”Hm…Vương Cửu Long vẫn dọn về nhà họ Quách, thuận tiện bảo vệ Đại Lâm, Tiểu Đình thì chịu trách nhiệm bảo vệ Cửu Thái đi, cửa hàng của hai người cách không xa nhau, về phần lão Tần với Cửu Lượng…”
Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng vội nhìn về phía y, vốn tưởng là sẽ nghe được y nói để họ đích thân bảo vệ, ai ngờ cái nghe được lại là Lý Hạc Đông thản nhiên phất tay: ”Ngoan ngoãn ở trong bệnh viện đi đừng có ra cửa!”
Thoáng chốc hai người cúi đầu xuống, Lý Hạc Đông cũng không quan tâm tới họ, lại nhìn về phía Loan Vân Bình, nhất thời lâm vào khó xử: ”Loan ca thì…Bọn cướp cũng đâu có biết đến huynh ấy đâu nhỉ?”
Dương Cửu Lang cau mày nói: ”Thật ra bọn cướp chỉ nhắm vào mấy người chúng ta thôi, sợ là sợ chúng ta thường xuyên tụ tập, bọn chúng đều có thể nghe ngóng được là mấy người chúng ta có quan hệ tốt với nhau!”
Nói có lý, Lý Hạc Đông hỏi Loan Vân Bình: ”Vậy trong tiệm của Loan ca có ai từng học võ không? Thật sự không được thì đi theo bọn ta vài ngày đi?”
Loan Vân Bình mỉm cười xua tay: ”Không cần phải phiền vậy đâu, đồ đệ Cao Tiểu Bối của ta vẫn rất biết giở thủ đoạn, mọi người không cần lo cho ta.”
Lý Hạc Đông vội kêu lên: ”Chỉ biết múa may giở trò thôi thì làm được gì? Biết đánh nhau thật mới được chứ!”
Tạ Kim nghe vậy không khỏi đỡ trán với vẻ bất đắc dĩ, túm vạt áo y, nhỏ giọng nói: ”Người ta đang khiêm tốn thôi!”
Lưu Tiểu Đình tiếp lời, cười với Lý Hạc Đông: ”Tiểu Bối là anh em họ với đệ, thân thủ của cậu ấy rất tốt.”
Lúc này Lý Hạc Đông mới yên tâm, đều đã sắp xếp xong, mỉm cười phất tay: ”Được rồi! Lần này ta yên tâm, cứ dựa theo lời ta vừa phân công, thu dọn chút rồi về nhà đi!”
Chính sự nói ở khúc cuối, nói chuyện toàn linh ta linh tinh, còn thêm chuyện bọn cướp báo thù làm phiền lòng, giờ trời cũng không còn sớm nữa, ở lại muộn hơn nữa sẽ càng nguy hiểm hơn, nhân lúc này trên đường vẫn còn người, mọi người cũng giải tán, dựa theo sắp xếp của Lý Hạc Đông mà cùng nhau rời khỏi.
”Bảo ca tới đón ngươi phải không?” Vương Cửu Long thấy người ngồi trên ghế lái là Cao Tiêu Bảo, nên cũng không lo cho Quách Kỳ Lân nữa, chỉ vào Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng, nói với Quách Kỳ Lân: ”Vậy để ta đưa họ về nhà, ngươi về trước đi.”
”Được, vậy ngươi cẩn thận chút.” Quách Kỳ Lân tin tưởng thân thủ của Vương Cửu Long, nên không khách sáo với hắn nữa, khẽ khom người vào trong xe, đi về nhà.
Vương Cửu Long đưa mắt nhìn chiếc xe chạy xa dần, sau đó xoay người lại, nói với Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng: ”Đi thôi.”
Nhóm người này không có xe, cũng chỉ có thể đi bộ về, bé con đã ngủ, yên tĩnh co lại trong ngực Tần Tiêu Hiền, trong lúc ngủ mơ bàn tay nhỏ còn nắm chặt lấy áo Tần Tiêu Hiền.
”Tay huynh tê không? Đổi cho ta bế đi!” Mai Cửu Lượng duỗi tay về phía hắn, Tần Tiêu Hiền lắc đầu cười: ”Không sao không sao, tay ta không tê.”
”Ai quan tâm tay huynh có tê hay không chứ! Ta sợ làm con bé ngã!” Mai Cửu Lượng ra vẻ ghét bỏ nói, đón lấy bé con từ tay hắn.
Giao nhận thế này vô cùng khó, sợ làm con bé thức, hai người thậm chí còn nín thở, vất vả lắm rốt cuộc cũng đổi được, con bé vẫn nắm chặt áo Tần Tiêu Hiền, kiểu gì cũng không chịu buông tay ra.
Mai Cửu Lượng thấy thế thì phì cười với Tần Tiêu Hiền: ”Tuy nói bốn năm qua huynh không về nhà, nhưng con bé vẫn rất dựa dẫm vào huynh!”
Tần Tiêu Hiền lại không thấy vui vẻ gì, trái lại là thở dài tự trách: ”Có lẽ nguyên nhân chính là vì sống chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nên mới có thể khiến con bé không có cảm giác an toàn như vậy, trách người làm cha như ta không xứng.”
”Đừng nói vậy, huynh đã rất cố gắng rồi mà.” Mai Cửu Lượng an ủi hắn.
Tần Tiêu Hiền gượng cười với y, nhẹ nhàng đẩy tay con gái ra, cẩn thận đặt lại trên người con bé, sau đó lại cởi áo khoác ra đắp lên cho con gái.
Vương Cửu Long chua xót nhìn cảnh một nhà ba người này, trong lòng có một cảm giác khó khăn không biết phải làm sao, từ lúc vừa mới gặp đã muốn hỏi, nhưng cứ nghẹn mãi cho đến bây giờ, rốt cuộc không kìm nổi nữa mà hỏi ra: ”Con bé thật sự là con gái cậu à?”
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn nhau, Tần Tiêu Hiền hơi cau mày có vẻ khó xử, cuối cùng làm động tác im lặng với hắn.
Vương Cửu Long thoáng chốc cũng hiểu ra được một chút, không khỏi giơ ngón cái đầy khâm phục Tần Tiêu Hiền: ”Cửu Lượng nói rất đúng, 14 tuổi đã làm cha, cậu đã làm rất tốt rồi, huống chi đứa nhỏ này còn không phải…”
Nói đến đây thì dừng lại, nhưng lại dọa Tần Tiêu Hiền giật mình vội vàng bịt kín lỗ tai con gái lại, Vương Cửu Long thấy hắn sợ đến như vậy thì lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Tần Tiêu Hiền thấy mình lo xa quá nên vội thu tay lại, nói với vẻ hối lỗi: ”Ngại quá, tuy nói là tuổi của con bé có nghe chưa chắc đã hiểu được, nhưng đệ vẫn thấy sợ lắm.”
”Ta hiểu, sau này ta cũng sẽ không đề cập đến nữa.” Vương Cửu Long cười với hắn, đột nhiên loáng thoáng nghe được sau lưng có tiếng bước chân, lúc này Vương Cửu Long quay người lại: ”Ai đó!”
Một tiếng la này khiến ba người kia đều giật mình, Tần Tiêu Hiền đưa tay bảo vệ con gái và Cửu Lượng ở sau lưng mình theo bản năng, nhưng dù sao con bé cũng còn nhỏ, bừng tỉnh từ trong mơ, không khỏi òa khóc thật lớn.
Mai Cửu Lượng vội vàng dỗ dành cô bé, Tần Tiêu Hiền bước tới, hỏi Vương Cửu Long: ”Có khi nào là ba tên cướp đó không!”
”Không giống lắm.” Vương Cửu Long lắc đầu, kiểu gì cũng không nhìn thấy là có người, nên hắn xem như có lẽ là người qua đường, nhưng trong lòng vẫn kiềng dè, vội vàng đẩy Tần Tiêu Hiền: ”Muộn quá rồi, chúng ta đi nhanh lên đi!”
Ba người vội vàng xoay người tăng tốc đi về nhà, đợi bọn họ đi xa rồi, một người mặc quần áo rách rưới mới ngoặt ra từ trong ngõ, đi về hướng ngược lại với họ.