“Chị không muốn nói dối em về việc Hồng Quân. Thực ra vài ngày sau chị chặn Facebook nó, Quân cũng nghĩ công ty đó rồi. Chị không nói với em, vì chị sợ em nghĩ chị còn quan tâm đến.
Thật ra chị cũng nghe đồng nghiệp nó nói lại mà thôi, vì chị làm việc qua mail với một con bé khác.
Chứ chị không có quan tâm tới nó đâu.
Chị thề với em luôn á. Tin chị nhé.
Lâm Ân Tú thật sự hối hận.”
Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2019.
“Hôm nay vẫn chưa tìm ra được tủy phù hợp. Chị càng xanh xao nhiều hơn, chị sợ,…
Chắc chị phải cố gắng vô tâm, để em ghét chị mà chia tay. Chị sợ tới ngày chị mất trước mặt em, em sẽ đau khổ còn nhiều hơn bây giờ.
Huỳnh Minh Tuệ, chị yêu em hơn cả những ngày đầu.
Lâm Ân Tú yêu em.”
Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2019.
Chị ghen với Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu vì đến giờ em còn nhớ đến họ. Nhưng chị tin tưởng tuyệt đối ở em, chẳng qua chị không kiềm chế được cơn tức giận của mình chị mới nói thế thôi. Chị xin lỗi.
Lâm Ân Tú, chị vợ của em.”
Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2019.
“Chào vợ, hôm nay chị mệt lắm.
Sức khỏe chị đã xấu hẳn đi, chị xin lỗi vì đã tránh né “Thân mật” với em, nhưng chị thật sự rất yếu rồi. Em đừng giận nhé.
Lâm Ân Tú yếu sinh lí của em, he he.”
Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020.
“Sức khỏe chị ngày càng tệ, chị muốn đi ngắm mây cùng em.
Ân Tú những ngày cuối cùng gần em.”
Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020.
“Chị sợ em sẽ khổ, chị đầu tư chứng khoán, mong sẽ có nhiều tiền cho em, không ngờ vì dịch, lại hầu như mất hết như vậy.
Cũng may chị còn có em. Chị thật vô dụng mà.
Chị vô dụng.”
Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020.
“Chị có dành cho em mấy quyển sổ tiết kiệm, đủ để em mở một cái quán nhỏ, nếu không còn chị thì hãy mạnh mẽ lên nhé.
Luôn bên cạnh em.”
Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020.
Hôm nay cho tin báo, dường như đã có người phù hợp tủy với chị, chị hy vọng lắm, chắc chắn phải khỏe mạnh.
Chị vui lắm, chị hẹn em đi ăn một bữa ngon, tặng cho em mấy quyển sổ tiết kiệm.
Nhìn em vui vẻ, xinh đẹp rạng rõ, chị thật sự rất hạnh phúc.
Chúng ta, sẽ có một cái kết tốt đẹp đúng không em?
Lâm Ân Tú, hy vọng.”
…
Nước mắt Minh Tuệ đã rơi ướt quyển sổ, nhòe đi cả mấy chữ ở trang cuối. Đây là những dòng của một tuần trước. Trước khi chị xảy ra tai nạn.
Ân Tú ơi, sao chị lại nhẫn tâm như vậy? Chị nỡ bỏ em lại một mình trên cuộc sống khắc nghiệt này sao?
Em chỉ mong mỗi sáng thức dậy, sẽ chấp nhận được một thế giới không có chị…
– HẾT CHƯƠNG 136 –