Vân Tri Thu nghiêm túc nói:
– Cởi giày giúp ta, ta muốn tắm rửa.
Miêu Nghị phất tay hất chân nàng ra:
– Nàng không có tay sao?
Vân Tri Thu gặn hỏi:
– Ngươi có giúp không? Nếu không cởi giúp thì sao ta biết ngươi có thật sự tha thứ cho ta không? Lỡ lát sau ngươi bỏ ta thì làm sao?
Miêu Nghị nổi điên:
– …
Miêu Nghị chộp mắt cá chân Vân Tri Thu thuận tay kéo giày nàng ra ném về phía sau, cởi giày ống của nàng xuống vứt bỏ.
Một cái chân khác trên giường ngọc đưa ra:
– Còn bên này nữa!
Miêu Nghị khom người nắm ống quần dưới váy nàng kéo ra, mới cởi một chiếc giày thì cái chân ngọc ngà đạp lên mặt hắn:
– Ngưu Nhị, thơm không?
Bốp!
Miêu Nghị tát chân đẩy ra:
– Thúi!
Miêu Nghị mới lột cái vớ khác, hai chân dưới váy kẹp chặt cổ Miêu Nghị, hắn bị khóa chặt lạnh lùng nhìn Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nhàn nhã hỏi:
– Ngưu Nhị, ta hỏi ngươi một chuyện, xa nhà nhiều năm như vậy có đụng vào nữ nhân khác không?
Tim Miêu Nghị rớt cái bịch, câu này chọc trúng điểm yếu của Miêu địa quan nhân, là chuyện hắn lo lắng nhất. Câu này vừa nói ra Miêu Nghị cảm giác mới rồi mình ăn đòn là đúng, lửa giận bay biến hết, chột dạ nhiều hơn.
Nhưng đã có bài học vừa rồi, đánh chết Miêu Nghị cũng không thừa nhận.
Miêu Nghị cố gắng làm bộ như bình thường, hừ lạnh nói:
– Ta đã nói với nàng rồi, ta bị nhốt trong Huyết Ma trận ba trăm năm, làm gì có tâm tình làm mấy chuyện linh tinh đó.
Vân Tri Thu khinh thường nói:
– Xì, hòa thượng đã ăn mặn còn bảo mình ăn chay, ai tin? Ta chưa thấy, ngươi muốn nói thế nào chẳng được. Nói cho ngươi biết, đừng để ta bắt được chứng cứ, khi đó không đơn giản là đánh một trận như hôm nay, ta sẽ thiến ngươi!
Câu này làm đũng quần của nam nhân lạnh lẽo, đặc biệt đụng phải phu nhân thật sự dám hành động.
Miêu Nghị dùng tức giận che giấu lo âu:
– Không còn lời gì để nói với nữ nhân càn quấy như nàng nữa!
Miêu Nghị gồng sức kéo hai chân Miêu Nghị ra, bất đắc dĩ tu vi không cao bằng người ta, không thể gỡ ra được.
Miêu Nghị tức giận nói:
– Bà tám, thả ra!
Hai chân kẹp chặt cổ Miêu Nghị không thả, Vân Tri Thu cười rất vui vẻ, đặc biệt cái đầu bị đánh mặt sưng phù vùng vẫy giữa hai chân mình, rất buồn cười. Miêu Nghị càng nói Vân Tri Thu kẹp càng chặt.
Miêu Nghị rống to:
– Nếu còn không thả lỏng thì đừng trách lão tử không khách sáo!
Mợ nó, đừng ép lão tử dùng Tinh Hỏa quyết!
Vân Tri Thu cười muốn tắt thở hỏi:
– A? Không khách sáo thế nào?
Miêu Nghị đang khom lưng bỗng đứng thẳng mang theo Vân Tri Thu bay lên tháp ngọc.
Hai tay Vân Tri Thu vén váy trùm lên đầu Miêu Nghị, hai chân quấn quanh cưỡi lên cổ hắn.
Hai tay cách váy nắm tai Miêu Nghị, Vân Tri Thu cười khúc khích hỏi:
– Phu quân, phong cảnh trong váy của thiếp thân thế nào?
Bên trong mặc quần thì phong cảnh khỉ gì, không thấy gì hết! Huống chi Miêu Nghị không tầm tình ngắm, hắn quê quá hóa giận vỗ mông Vân Tri Thu bồm bộp.
Miêu Nghị vùi đầu trong váy kêu lên:
– Lăn xuống!
Vân Tri Thu bị Miêu Nghị đánh đỏ mặt, mắt ướt xuân tình, hơi không chịu nổi nên nàng bay lên. Miêu Nghị thoát khỏi làn váy, thấy Vân Tri Thu xoay tròn trên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống, đôi chân ngà đặt trên tháp ngọc.
Quay về đại thế giới đi!
Đây là ý nghĩ lóe qua trong óc Miêu Nghị, hắn quay đầu bước đi.
Vân Tri Thu lạnh lùng hỏi:
– Không muốn hỏi chuyện về Yến Bắc Hồng sao?
Miêu Nghị khựng lại, nàng luôn có cách bắt chặt hắn.