“cháu đồng ý là được, miễn là cháu đồng ý.” bà cụ Nguyễn cho rằng câu này Nguyễn Hạo Thần đang trách họ tự ý quyết định, nhưng chỉ cần anh đồng ý là được.
“Cháu có đồng ý hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nhà họ Đường sẽ không bỏ qua chuyện này…” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, nụ cười kia có vẻ rất kỳ lạ.
“Hạo Thần? Cháu có ý gì? Chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Đường?” Bà cụ Nguyễn sửng sốt, trên mặt rõ ràng đầy thắc mắc.
Vẻ mặt ông cụ Nguyễn cũng khó hiểu.
Nguyễn Hạo Thần ngước mắt nhìn hai người đứng ở trên lầu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Trong lòng hai người biết rõ trong video tối hôm đó người phụ nữ kia không phải là Cổ Doanh Doanh.”
Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nghe Nguyễn Hạo Thần nói thì ngẩn người, nhưng lại cảm thấy Nguyễn Hạo Thần không định truy hỏi.
“Đúng, ông bà biết không phải là Cổ Doanh Doanh, nhưng cũng tuyệt đối không phải là Tô Khiết.” Con ngươi của bà cụ Nguyễn lóe lên, sau đó nói một câu.
Nguyễn Hạo Thần nhìn bà ta, đột nhiên cười, khóe môi anh khẽ mở, chậm rãi nói từng chữ: “Người phụ nữ kia là Đường Thấm Nhi, cô cả nhà họ Đường vừa nhận lại.”
Nguyễn Bạc Vệ ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng nghe thấy Nguyễn Hạo Thần nói thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng ông ta lại nghĩ tới gì đó nên giấu đi sự kinh ngạc trên mặt, trong con ngươi đầy ảm đạm, không thể nào, không thể nào!
“Cháu? Cháu nói cái gì? Cháu nói người phụ nữ kia là Đường Thấm Nhi? Chuyện này? Sao có thể?” Trong lúc nhất thời, bà cụ Nguyễn hoàn toàn, hoàn toàn khiếp sợ, bà ta biết người phụ nữ kia không phải là Cổ Doanh Doanh, bà ta cũng nhìn ra được người phụ nữ kia không phải là Tô Khiết.
Nhưng sao bà ta không nghĩ đến người phụ nữ kia lại là Đường Thấm Nhi?
Sao có thể? Sao có thể là Đường Thấm Nhi?
Nguyễn Hạo Thần không nói chuyện, chỉ cười nhẹ, ý nghĩa quá rõ ràng.
“Không, không đúng, vì sao lúc đó Đường Thấm Nhi lại tới nhà họ Nguyễn?” Bà cụ Nguyễn vẫn không tin, Đường Thấm Nhi là cô cả nhà họ Đường, sao lúc đó cô có thể xuất hiện ở nhà họ Nguyễn? Sao lại cùng với Nguyễn Hạo Thần…