Trước đó, bọn họ còn cho rằng Dương Thanh là cậu chủ của một thế lực thần bí hàng đầu nào đó, được hai cao thủ do gia tộc phái tới chống lưng nên mới dám ngang ngược như vậy.
Bây giờ nhìn lại, hình như cũng không phải thế.
Thái độ cung kính của Long Hoàng, Thượng Quan Hoàng hay Đoàn Hoàng đối với Dương Thanh đều không giả được.
Hơn nữa Diệp Hoàng lại chẳng thể làm gì với Dương Thanh đã nói rõ người mà Dương Thanh dựa dẫm là chính bản thân anh.
Nếu không phải vậy, chắc chắn Hoàng tộc họ Diệp đã xử lý Dương Thanh từ sớm rồi.
“Được! Được lắm!”
Diệp Hoàng giận dữ cười, hai mắt lão ta nhìn chằm chặp Đoàn Hoàng, nói: “Nếu Đoàn Hoàng đã lựa chọn Dương Thanh, vậy thì từ giờ trở đi Hoàng tộc họ Đoàn cũng sẽ là kẻ địch của Hoàng tộc họ Diệp!”
“Hừ!”
Đoàn Hoàng vừa đưa ra lựa chọn, đương nhiên sẽ không muốn để bản thân bị khinh bỉ như vừa rồi nữa, lạnh giọng bảo: “Cho dù Hoàng tộc họ Diệp đồng ý giao hảo với Hoàng tộc họ Đoàn thì chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận”.
Dứt lời, lão ta nhìn về phía Dương Thanh khẽ gật đầu, áy náy nói: “Cậu Thanh, rất xin lỗi cậu vì sự do dự vừa rồi của tôi.
Cậu cứ yên tâm, tôi đã chọn cậu thì chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện phản bội”.
“Có cho ông cũng không dám!”, Dương Thanh không chút khách sáo đáp lại lão ta.
Với thực lực hiện giờ của anh, việc chèn ép một Hoàng tộc họ Đoàn không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh là chuyện dễ như ăn cháo.
Nếu như chuyện xảy ra ở chỗ của Hoàng tộc họ Đoàn thì có lẽ sẽ phải cẩn thận với người bảo vệ Hoàng tộc, thế nhưng đây lại là sân nhà của Dương Thanh, Đoàn Hoàng còn có thể làm gì được nữa?
“Tiếp đó, chính là thời gian cho mọi người lựa chọn.
Tốt nhất là mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ, đúng là Hoàng tộc họ Diệp rất mạnh, nhưng rồi sao? Bây giờ ba Hoàng tộc lớn khác đã đứng về phía đối lập với Hoàng tộc họ Diệp rồi”.
“Cứ cho là mấy người lựa chọn Hoàng tộc họ Diệp đi chăng nữa thì cũng chỉ trở thành bia đỡ đạn cho Hoàng tộc họ Diệp thôi.
Thế nên lựa chọn thế nào, cho mấy người ba mươi giây cân nhắc”.
Dương Thanh nhìn toàn bộ đám người có mặt ở đây một lượt, vô cùng bá đạo nói.
Nếu Hoàng tộc họ Diệp muốn thống nhất các thế lực lớn ở Chiêu Châu, vậy thì hôm nay, anh phải phá rối, làm xáo trộn nơi này.
Trong sảnh tiệc rộng lớn tựa như bị một luồng khí thế võ đạo khủng bố bao phủ, ai ai cũng bàng hoàng, bắt bọn họ lựa chọn ngay bây giờ, đúng là rất khó.
Bên phía Dương Thanh, người của ba Hoàng tộc lớn đều đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ, khiến họ cảm thấy vô cùng áp lực.
“Những ai đồng ý lựa chọn Hoàng tộc họ Diệp thì giơ tay phải lên!”
Ba mươi giây nhanh chóng trôi qua, Dương Thanh mở miệng nói.
Anh vừa dứt lời, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, tất cả mọi người đều đang anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng từ đầu đến cuối không có một ai nhấc tay.
Mười giây!
Ba mươi giây!
Một phút!
Một phút cứ trôi qua như thế, từ đầu đến cuối không có ai lựa chọn Hoàng tộc họ Diệp.
Vẻ mặt Diệp Hoàng trở nên vô cùng dữ tợn, kết quả như thế là chuyện lão ta không hề mong đợi chút nào, thế nhưng bây giờ nó đã thật sự xảy ra.
Điều khiến Dương Thanh cảm thấy khó hiểu là nhân vật chính ngày hôm nay, Diệp Lâm, người được chúc thọ trăm tuổi của Hoàng tộc họ Diệp vẫn luôn yên lặng ngồi ở đó, không màng thế sự, tựa như mọi chuyện đang diễn ra chẳng liên quan gì đến mình vậy.
Diệp Lâm yên tĩnh một cách kỳ lạ, thậm chí còn khiến rất nhiều người quên đi sự tồn tại của mình.
“Xem ra, ngoại trừ những người thuộc Hoàng tộc họ Diệp, không có ai muốn thành lập liên minh với ông rồi”.
Lý Giang Hùng chọn đúng lúc lên tiếng mỉa mai: “Đã như vậy thì tôi xin chúc mừng Hoàng tộc họ Diệp, một mình thành lập một liên minh, xong sau đó cứ lấy cái tên liên minh Hoàng tộc họ Diệp là được rồi”.
“Ha ha…”
Long Hoàng và Thượng Quan Hoàng bật cười.
Rất nhiều người cũng không nhịn được muốn cười như hai người kia, thế nhưng trong trường hợp này họ không dám làm thế.
Người của Hoàng tộc họ Diệp tức đến nỗi sắc mặt tím lại như màu gan heo.
Lúc Diệp Hoàng nhìn về phía Dương Thanh, sát ý lóe lên trong mắt lão ta, chỉ hận không thể dùng ngàn đao bằm thây anh ra.
Thế nhưng, Diệp Hoàng phải nhịn, bây giờ chưa phải lúc để ra tay.
Bởi vì ngoài việc này ra còn có một việc vô cùng quan trọng, đó mới là mục đích thật sự của Hoàng tộc họ Diệp hôm nay.
“Mấy người không muốn thành lập liên minh thì thôi!”
Diệp Hoàng ghìm sự tức giận của bản thân xuống, mắt nhìn khắp bốn phía, tiếp tục nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ nói đến chuyện thứ hai của ngày hôm nay”.
.