Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đứng ở ngay trước nhất, thể hiện kỹ thuật nhảy ưu mỹ, nói: “Một… hai… ba… đá chân!”
“Sắp xoay tròn ngay bây giờ đấy, Sỏa Cường ngươi chú ý hóp bụng!”
“Bốn năm sáu, Lam Tụ và Cổ Viêm, các ngươi ra khỏi hàng, không cần lắc vai nữa, xoay mông theo ta!”
“Đúng, xoay bên trái, xoay bên phải.”
“Tốt!”
“Tiếp tục đi… ’
Mọi người cẩn thận tỉ mỉ khiêu vũ.
Trên khắp quảng trường, những bộ xương trắng quắt queo dữ tợn đã mất đi máu thịt quỳ đầy đất, tất cả đều bày ra dáng vẻ cầu khẩn đầy thành kính.
Không có chiến đấu.
Không có quái vật sống.
Chỉ có…
Nhảy nhảy nhảy!
Trên quảng trường nhỏ.
Lối vào hành lang bí mật.
Mọi người nằm trên mặt đất, há mồm thở dốc.
“Cái điệu nhảy này của ngươi… thật… thật mạnh.” Ma quỷ Sỏa Cường vừa thở dốc vừa khen.
Lúc đi vào đây, tất cả mọi người đều bị lấy đi sức mạnh, hiện tại đều là những người bình thường.
Nhảy một điệu nhảy cường độ cao như vậy một hồi, thật ra tương đối tiêu hao thể lực.
Đế vương Thiên Lam là Lam Tụ miễn cưỡng từ dưới đất ngồi dậy, lau lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Vậy đây mới là kỹ năng cậu giữ lại?”
“Ừm.”
Cố Thanh Sơn không có mặt mũi mà giải thích, nhưng không đáp lại cũng không tốt, chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng bằng âm mũi.
Lãnh chúa hỏa diễm liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn, sắc mặt phức tạp nói: “Cả đời này của ta, giết người không đếm xuể, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhảy nhót lắc mông bao giờ.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “Thật là không phải, khi kỹ năng này được phát động, ngay cả ta cũng không khống chế được, nhưng mà tốt xấu gì cũng có chút tác dụng.”
Mọi người nhìn ra bốn phía.
Chỉ thấy toàn bộ quảng trường chất đầy xương trắng ngổn ngang.
Vừa rồi có vô số quái vật từ hành lang bí mật lao tới muốn giết mọi người.
Mỗi một con trong chúng nó đều mạnh hơn con quái vật xuất hiện trước kia.
Vô số thuật pháp, binh khí sắc bén, móng vuốt, răng nanh, các loại năng lực đặc thù chưa bao giờ được biết, tất cả đều tập kích đến trên người bọn họ.
Mà mọi người chỉ…
Khiêu vũ.
Trong hư không xuất hiện một giọng nữ khàn khàn khô khốc.
Nàng chỉ nói một câu:
“Bất kính với tế vũ… Vậy thì chết đi.”
Sau đó, những quái vật kia đều chết hết.
Toàn bộ máu thịt và linh hồn bay lên, hóa thành hư vô, chỉ có khung xương quỳ gối tại chỗ, bày ra dáng vẻ sám hối và cầu khẩn.
Thật ra, khi hồi tưởng lại toàn bộ quá trình…
Mới thấy thật sự quá hoang đường và kinh khủng.
May là sức mạnh như vậy thuộc về phe bên mình.
Lãnh chúa hỏa diễm Cổ Viêm xoay chuyển tâm tư mấy vòng, sau đó cũng từ từ tiêu tan, không hề so đo.
Mọi người nghỉ ngơi một hồi, chậm rãi thong thả lại sức.
Lam Tụ quay ra sau gọi một tiếng.
Lập tức có mấy gã tùy tùng lấy thẻ bài ra, ném ra giữa chỗ đất trống.
Bụp!
Thẻ bài hóa thành một cái bàn thật dài, trên mặt bày la liệt các loại thức ăn nước uống.
Lam Tụ tiến lên lấy một lọ nước ma pháp, mở bình, vừa uống vừa nói.
“Nhảy một hồi, cổ họng có hơi khát, mọi người cứ tự nhiên.”
Ánh mắt Cổ Viêm lóe lên.
Mình chuẩn bị nhiều như vậy, đến thuật pháp mang tính hủy diệt cũng có thủ hạ chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại quên mất đồ ăn thức uống.
“Đa tạ.” Cố Thanh Sơn kéo Tô Tuyết Nhi đi lên chọn đồ ăn.
Cổ Viêm gật đầu với mọi người phía sau.
Mọi người bắt đầu tiệc tùng ăn uống.
Quả thực cần bổ sung thể lực một chút, không có thể lực thì không thể thăm dò hành lang bí mật.
“Bị gò bó trong một thân thể nhỏ yếu, đã rất nhiều năm ta không có cảm giác này.”
Cổ Viêm vừa cảm khái vừa ăn một miếng bánh ngọt.
Lúc này Sỏa Cường mang theo vẻ mặt nghi ngờ đi về phía Cố Thanh Sơn, nói: “Hình như điệu nhảy vừa rồi có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tô Tuyết Nhi lột vỏ một mớ trái cây tươi, đang đút hắn ăn.
Sỏa Cường nói: “Ngươi xem, lúc ta nhảy lần thứ hai, rõ ràng đã kịp xoay người, nhưng vì sao luôn có cảm giác không đồng đều?”
Nói xong, nó làm ra động tác cuộn sóng từ đầu tới chân, thậm chí trông còn có vẻ khá quyền rũ.
Cố Thanh Sơn: “…”
Mọi người: “…”
Một ma quỷ như ngươi mà nhảy đoạn này nhịp nhàng được, vậy thì thà thế giới này hủy diệt luôn đi cho rồi.
Nhưng mọi người không thể nói ra lời này.
Cố Thanh Sơn thở dài: “Ta bội phục mấy người nghiêm túc như các ngươi, động tác này thật ra…”
“A… A…”
“Tùng tùng cheng… A hây…”
“Tùng tùng cheng… A hây…”
Tiếng nhạc đột nhiên vang lên, có vẻ sẽ phải nhảy lần thứ hai!
Chỉ một chốc, Cố Thanh Sơn ngậm miệng lại.
Lam Tụ và Cổ Viêm xông lên, kéo Sỏa Cường đi.
“A ha ha ha ha, vì điệu nhảy vĩ đại này, chúng ta cũng uống một chén.” Lam Tụ nói.
“Đúng, mọi người sau này sẽ là bạn nhảy, chúng ta cạn một bình trước! Cạn!” Cổ Viêm nói.
Hai người đặt Sỏa Cường ngồi xuống trước bàn, bắt đầu cùng nó uống rượu.