“Sao vậy?” Tiêu Nha Tử kỳ quái hỏi.
“Để tôi gọi điện thoại cho Diêm Vương lão ca đã…”
Nói xong, tôi móc ngọc bội ở trong ngực ra.
“Cái thứ trò chơi này dùng thế nào đây…”
Tôi nói thầm , nó đâu có một cái nút nào đâu, trông như mộc hòn đá đen thui, nhưng thành hay bại của lần này đều phụ thuộc vào nó!
“Diêm Vương lão ca, lão ca có ở đó không!”
Tôi nói vào cái ngọc bội đen thui.
Không có động tĩnh gì cả.
“Diêm Vương lão ca, lão ca có nghe thấy không?”
Tôi tiếp tục nói.
Vẫn không có động tĩnh.
“Mẹ kiếp, Diêm Vương chết bầm, ông làm gì đó?”
Tôi cả giận nói.
Vẫn không có động tĩnh.
“Wow ha ha ha ha ha! Thí chủ, cậu đừng có đùa với bần đạo nữa cái này mà là điện thoại hay sao? Ha ha ha!”
Tiêu Nha Tử nhịn không được nữa bật cười lên.
Nhưng trong lúc này, từ trong ngọc bội truyền đến một tiếng quát buồn bực:
“Mẹ kiếp, ai quấy nhiễu giấc ngủ của lão tử đấy? Có chuyện gì vậy!”
Cái thanh âm này… Là của Diêm Vương lão ca! Tôi ngất, cuối cùng thì cũng có phản ứng rồi!
Tôi vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì lão đạo ở bên cạnh đã kích động nhào tới, lệ rơi đầy mặt mũi hét lớn:
“Sư phụ… Là người sao? Lão nhân gia, con là Tiêu Nha Tử đây!”
“Tiêu Nha Tử? Hóa ra là tiểu tử ngươi, ta vừa mới ngủ, vậy mà ngươi dám gọi điện thoại cho ta, để lần sau ngươi trở lại địa ngục, hãy xem ta làm sao thu thập ngươi!”
Diêm vương nói.
“…”
Tiêu Nha Tử vẻ mặt lúc này vô cùng thống khổ, người quấy rầy sư phụ là tiểu tử này cơ mà, cũng tự trách mình nhất thời sốt ruột, biến thành người gánh trách nhiệm.
Còn vẻ mặt của tôi ư đó là tương đối hả hê, đắc ý nhìn hắn.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Diêm vương hỏi.
“Không có… Không có chuyện gì.”
Tiêu Nha Tử nhất thời cũng không biết phải nói gì, cho nên lời nói tương đối ấp úng.
Hắn còn đang kì quái nhìn chiếc ngọc bội này, nó là một bảo vật mà lại giống y như chiếc điện thoại ở nhân gian.
Không biết, lần trước hắn trở về địa ngục là 600 năm trước rồi, cái điện thoại này là sản phẩm phát minh mới, đương nhiên là hắn không biết rồi.
“Không có chuyện gì thì ngươi gọi điện thoại làm cái gì… À, không đúng! Tại sao ngươi lại gọi điện thoại được cho ta? Ngoài người em kết nghĩa ở dương gian của ta, đâu có ai có chiếc điện thoại này đâu! Ai, , cũng không biết lão đệ kia của ta thế nào, trong khoảng thời gian dài như vậy mà không liên hệ với ta, có khi bị ta làm hư hỏng rồi cũng nên!”
Diêm vương lầm bầm thì thầm .
Nhưng mà người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Tiêu Nha Tử nghe được mấy câu này thì mặt xám như đất, lúc nãy nghe thấy sư phụ nói “người em kết nghĩa”, thì trong lòng lập tức giật mình một cái.
Xem ra người trước mặt này thật sự là đệ đệ của sư phụ! Thế là mình phạm phải sai lầm lớn rồi!
“Diêm Vương lão ca, đệ là Lưu Lỗi!”
Tôi vừa nghe Diêm Vương lão ca nói vậy, lập tức giật lấy cái ngọc bội nói luôn.
“Hảo tiểu tử! Quả nhiên là ngươi! Để xem lão ca đoán đệ như thế nào rồi nhé! À, mà thế nào rồi, đệ đã giải quyết xong cô nàng kia chưa?”
Diêm Vương vừa nghe tôi nói, thì lập tức cao hứng vô cùng.
“Hắc hắc, còn phải nói, đệ là lão đệ của đại ca mà!”
Tôi đắc ý nói.
“Đúng rồi, hỏi đệ một chuyện, đệ có cùng cô nàng kia lên giường chưa?”
Diêm vương chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi.
Tôi đổ mồ hôi! Loại chuyện này hắn cũng mở miệng hỏi ư?
“Rốt cuộc có lên giường không! Lão đệ, đệ mau nói đi. Thời gian không còn nhiều lắm, nếu còn chưa cùng nàng lên giường thì mau đi chiếm hữu nàng đi!” Diêm vương lo lắng nói.
“Lão ca, chuyện này có liên quan tới đại ca không…”
Tôi lúng túng nói.
“Tại sao lại không có quan hệ! Mạng người lớn bằng trời đó! Đệ mau nói cho lão ca biết, đệ có hay không?!”
Diêm Vương lão ca cắt ngang lời của tôi, nói.
“Có…”
Tôi chỉ còn cách bất đắc dĩ nói.
“Như vậy thì tốt! Như vậy thì tốt!”
Diêm vương thở dài một cái nói:
“Đúng rồi, tại sao đệ lại ở cùng tên hỗn đản Tiêu Nha Tử này ở cùng một chỗ?”
“Cái này… Một lời khó nói hết lắm!”
Tôi đang muốn mở miệng đem toàn bộ sự việc nói ra, thì đã bị Tiêu Nha Tử cắt ngang.
“Sư phụ, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm! Hiểu lầm!”
Tiêu Nha Tử sợ tôi nói ra những điều bất lợi với hắn, cho nên tranh miệng nói trước.
Diêm Vương nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi hiểu. Cái tên đệ tử này của mình hắn còn không rõ hay sao? Cho nên nói: “
Tiêu Nha Tử, ngươi có phải coi năng lực của lão đệ ta là tà công hả?”
“Cái này… Sư phụ…”
Tiêu Nha Tử cứng lưỡi, nói không ra lời.
“Đúng rồi, Diêm Vương lão ca, đệ còn đang buồn bực đây, chẳng phải đại ca nói sau khi đệ sống lại không có dị năng hay sao? Vậy bây giờ là…”
Tôi cũng kỳ quái hỏi.
“Lão đệ, những chuyện phát sinh trên người của đệ ta cũng không rõ, nhưng chuyện là như thế nào, thì một năm sau mới có thể cho đệ biết, trong chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân, ta cũng không tiện tiết lộ.”
Diêm vương lại nói tiếp:
“Tiêu Nha Tử, ngươi cầm điện thoại sang một bên, ta có lời muốn nói riêng với ngươi”
Tiêu Nha Tử cầm điện thoại qua một bên, rồi tiện tay làm một kết giời quanh người, bao phủ toàn thân hắn trong đó.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy Tiêu Nha Tử không ngừng gật đầu, nhưng lại không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Một lát sau, Tiêu Nha Tử khai mở kết giới, rồi nghe âm thanh của Diêm Vương lão ca truyền từ trong điện thoại ra:
“Lưu Lỗi lão đệ, đệ bây giờ còn chưa hiểu được cách khống chế dị năng trong thân thể mình, Tiêu Nha Tử có thể trợ giúp đệ. Được rồi, ta phải đi ngủ đây, sau này Tiêu Nha Tử sẽ nghe lệnh của đệ, nhớ thường xuyên gọi điện thoại cho ta đó nha!”
Nói xong câu này, điện thoại bặt vô âm tín.
“Tiêu Nha Tử bái kiến sư thúc!”
Bỗng nhiên, lão đạo này quỳ xuống trước mặt tôi, nói:
“Mới vừa rồi đã đắc tội, kính xin sư thúc tha lỗi…”
Không thể nào? Lão đạo này tự dưng lại biến thành sự điệt của tôi!
Nhìn năng lực của hắn tựa hồ không kém, mà giờ thu được một sư diệt như vậy, thì đúng là chuyện sảng khoái vô cùng!
“Đứng lên đi, Cước Nha Tử!”
Tôi khoan dung nói.
“Bẩm báo sư thúc, sư điệt tên gọi là Tiêu Nha Tử.”
Tiêu Nha Tử nói.
“Cái gì Tiêu Nha Tử, sau này tên của ngươi là Cước Nha Tử!”
Tôi nói.
“Dạ, sư thúc. Sau này sư điệt tên là Cước Nha Tử.”
Tiêu Nha Tử nói
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 137: Tôi thành sư thúc