Liễu nhị gia lén quay sang nhìn anh, lòng thầm kêu khổ liên tục.
Lâm Dương không lên tiếng thì ông ta cũng không dám dừng tay.
Nếu cứ tiếp tục đánh như thế này, cho dù là ông ta đánh vào những nơi không phải là chỗ chí mạng thì cũng sẽ dần cho Lam Mao nửa sống nửa chết.
Đánh lên người mà còn mong người sẽ không có vấn đề gì hay sao chứ.
Chuyện đã đến nước này, Liễu nhị gia chỉ có thể nháy mắt với đám người Phó Vũ.
Đám nhóc mập hiểu ý, lập tức lên tiếng: “Chú hai, chú đừng đánh nữa, còn tiếp tục đánh sẽ chết người đấy.”
“Phải đấy chú hai, chuyện này cho qua đi, Lam Mao biết sai rồi mà.”
“Chú hai, Lam Mao cũng không phải là cố ý, chú tha cho nó một lần đi.”
Có mấy người đi lên khuyên bảo.
Liễu nhị gia đạp cho Lam Mao thêm máy cái tượng trưng, tuy là mấy cú đá này trông rất mạnh nhưng mà lúc chạm vào người Lam Mao thì chẳng còn mấy lực, cậu ta cũng hiểu ý chú hai mình, rêи thêm máy câu.
“Thằng oắt con này, sau này mày còn làm xằng làm bậy, đi khắp nơi gây chuyện thì xem tao có chặt chân mày không.”
Liễu nhị gia phẫn nộ nói, đoạn ông ta xoay người, hướng về phía Lâm Dương đang hút thuốc cạnh rào chắn nói: “Ngài Lâm, thật sự xin lỗi ngài, thằng cháu tôi nó mạo phạm đến ngài, tôi thay mặt nó xin lỗi ngài. Tôi cũng vừa dạy dỗ nó xong rồi, ngài xem…
“Ông cho tôi nhìn cái gì hả?” Lâm Dương dụi thuốc, mặt không có chút biểu cảm hỏi.
Liễu nhị gia cảm thấy đứng tim, ông ta cố nặng ra một nụ cười nói: “Ngài không nghe thấy tôi nói sao. Thằng súc sinh này, còn không mau qua đây xin giám đốc Lâm tha cho một mạng.”
Lam Mao ở đằng kia nghe thấy thế thì ôm cái mặt sưng vù lết sang, ấp úng nói không rõ tiếng: “Chân thành xin lỗi ngài, giám đốc Lâm. Lúc nãy… tất cả là do tôi mạo phạm ngài, xin ngài tha thứ cho tôi…”
Tuy Lam Mao nói thế nhưng sâu trong ánh mắt vẫn chất đầy sự không cam lòng và oán hận.
“Tha thứ? Nếu tôi không tha cho cậu vậy thì phải làm sao đây?”
Lâm Dương hỏi.
Anh vừa nói xong, tất cả những người ở đây đều cảm thấy đứng tim.
“Ngài Lâm, cái này…” Liễu nhị gia vẻ mặt cũng không được tự nhiên.
“Liễu nhị gia, trước đây chúng ta từng có thù với nhau phải không nhỉ?” Lâm Dương thản nhiên hỏi.
“Lúc trước là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi cũng đã nói rõ với lại cô Cung rồi, mong là ngài Lâm đây có thể thấy được sự hối hận và áy náy của tôi mà cho tôi một cơ hội khác.”
Liễu nhị gia nói nhanh.
“Muốn có cơ hội thì phải tự mình nắm lấy.” Lâm Dương đốt một điều thuốc nữa, rít mạnh một hơi rồi nói: “Tiếc là, ông không có quý trọng nó.”
Liễu nhị gia run lên, sắc mặt tái nhọt.
“Liễu nhị gia, ông biết tôi là ai không?” Lâm Dương hỏi.
“Dạ… dạ… Ngài là chủ tịch hội động quản trị của tập đoàn Dương Hoa ạ!” Liễu nhị gia vội vàng cúi đầu.
Ông ta vừa nói xong thì đám người Phó Vũ như bị sét đánh.
Nhiều người nghe thấy ông ta gọi “giám đốc Lâm” đều thầm đoán xem không biết người này có phải là vị giám đốc Lâm trong lời đồn kia không nhưng khi nghe thấy tin này thì vẫn có rất nhiều người cảm thấy sóc.
“Thì ra anh ta không phải là tên nghèo kiết sao?” Cô gái tóc ngắn líu lưỡi, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hận.
Phó Vũ chẳng là gì cả so với giám đốc Lâm.
Sắc mặt của đám người Phó Vũ đều vô cùng khó nhìn.
“Nếu như ông đã biết tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Dương Hoa, vậy thì ông cũng phải biết là tôi biết ít y thuật, cũng cực kỳ hiểu rõ về cấu tạo cơ thể con người, ông tự cho mình là thông minh lén làm cái trò này trước mặt tôi mà không cảm thấy buồn cười sao? Lâm Dương nói.
Liễu nhị gia nghe xong thì thất kinh.
Đúng rồi.
Giám đốc Lâm cũng biết y thuật mà!
Làm sao mà anh có thể không nhận ra là Liễu nhị gia đang giả vờ đánh chứ? Làm sao anh có thể không nhận ra là đống vết thương của Lam Mao chỉ là ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hồi phục chứ.
“Giám đốc Lâm, tôi…” Liễu nhị gia muốn giải thích thêm nhưng lại không biết phải nói gì cho tốt cả.
“Tôi đã bảo rồi, tôi đã cho ông cơ hội. Lâm Dương tôi thì cũng chẳng phải loại người bụng dạ hẹp hòi, chuyện sổ sách trước đây, nếu như tôi muốn tính sổ với ông thì làm gì cần phải chờ đến tận ngày hôm nay chứ. Tiếc là hành động ngày hôm nay “Thì ra anh ta không phải là tên nghèo kiết sao?” Cô gái tóc ngắn líu lưỡi, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hận.
Phó Vũ chẳng là gì cả so với giám đốc Lâm.
Sắc mặt của đám người Phó Vũ đều vô cùng khó nhìn.
“Nếu như ông đã biết tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Dương Hoa, vậy thì ông cũng phải biết là tôi biết ít y thuật, cũng cực kỳ hiểu rõ về cấu tạo cơ thể con người, ông tự cho mình là thông minh lén làm cái trò này trước mặt tôi mà không cảm thấy buồn cười sao? Lâm Dương nói.
Liễu nhị gia nghe xong thì thất kinh.
Đúng rồi.
Giám đốc Lâm cũng biết y thuật mà!
Làm sao mà anh có thể không nhận ra là Liễu nhị gia đang giả vờ đánh chứ? Làm sao anh có thể không nhận ra là đống vết thương của Lam Mao chỉ là ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hồi phục chứ.
“Giám đốc Lâm, tôi…” Liễu nhị gia muốn giải thích thêm nhưng lại không biết phải nói gì cho tốt cả.
“Tôi đã bảo rồi, tôi đã cho ông cơ hội. Lâm Dương tôi thì cũng chẳng phải loại người bụng dạ hẹp hòi, chuyện sổ sách trước đây, nếu như tôi muốn tính sổ với ông thì làm gì cần phải chờ đến tận ngày hôm nay chứ. Tiếc là hành động ngày hôm nay 7 Long, ba người chia đêu cái Giang Thành này. Tuy là Liêu nhị gia cũng chen chân ở đây nhưng chẳng sánh được so với ba người này.
Rốt cuộc thì Phó Vũ cũng chỉ là một đứa học sinh, tin tức không được linh thông, hoàn toàn không biết thế cục ở Giang Thành đã thay đổi, do đó cậu ta chưa biết chuyện về Khổ Long.
“Đồ con lợn, anh kết nghĩa của mày, Khổ Long chét rồi!”
Liễu nhị gia ở bên đây cũng không nhịn nữa, nói thẳng.