Cung Phất Vũ ý cười càng sâu hơn, lúc này, y cắn cắn sợi tóc bên môi của mình, nhẹ giọng nói: “Con biết mà, giặt thì chắc chắn là có giặt đó, nhưng là ba tháng mới giặt một lần, có phải không?”
Lê Trường Phong: …
Lẽ ra hắn phải sớm biết điều này.
Ba năm không gặp, Cung Phất Vũ ngày càng bất kính với sư tôn.
•
Bây giờ tu vi của Lê Trường Phong chỉ cách Nguyên Anh một con đường, dưới sự bảo hộ của Cung Phất Vũ và Thôi Vĩnh Tư, sư tôn Lê Trường Phong rốt cuộc vẫn chưa bị thay thế.
Chỉ là thấy Cung Phất Vũ không cần hắn dạy vẫn có thể nhanh chóng lên Trúc Cơ như vậy, Lê Trường Phong vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Hắn biết thiên phú của Cung Phất Vũ cao hơn hắn nhiều lắm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không thể dạy cho Cung Phất Vũ nữa.
Mặc dù không đổi sư tôn là nguyện vọng của Cung Phất Vũ, nhưng Lê Trường Phong luôn cảm thấy mình không xứng với Cung Phất Vũ.
Hắn chỉ có thể liều mạng luyện kiếm.
Cung Phất Vũ nhìn thấy tất cả những điều này, ngoài mặt thì vẫn hi hi ha ha khuyên Lê Trường Phong không cần phải cố gắng như vậy, nhưng lại không có cách nào để Lê Trường Phong không phải cố gắng.
Cứ như vậy, Lê Trường Phong rơi vào bình cảnh.
Hắn biết bản thân mình tâm không kiên định chính là tối kỵ, nhưng hắn không thể bình tĩnh được.
Đặc biệt là bây giờ, mỗi khi Cung Phất Vũ mang theo ý cười chống cằm nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp sáng ngời kia, hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh như trống trận, không hiểu sau lại cảm thấy bất an.
Lê Trường Phong không hiểu nỗi bất an này từ đâu mà có, mãi cho đến đêm hôm đó…
Cung Phất Vũ chuốc say hắn.
•
Rượu bình thường không có tác dụng gì với Lê Trường Phong, rượu Cung Phất Vũ đem đến đã cho thêm dược liệu.
Một con bướm hư ảo vỗ đôi cánh màu tím nhẹ nhàng rơi vào trong rượu, hóa thành một lớp bột vàng tinh mịn, rồi lặng lẽ tan vào trong rượu, không màu không vị.
Hoan Điệp có thể khiến người ta vô thanh vô tức chìm vào giấc mộng, chỉ cần uống cùng một ly rượu, y cũng có thể nhìn thấy giấc mộng của Lê Trường Phong.
Cung Phất Vũ cũng biết Lê Trường Phong đã rơi vào bình cảnh.
Hơn nữa, y đã xem rất nhiều bí tịch của hoàng thất, y biết Lê Trường Phong có chướng ngại trong lòng.
Vì vậy, y nhịn không được muốn nhìn xem, chướng ngại trong lòng Lê Trường Phong là cái gì.
Nếu biết được, y sẽ có thể giúp Lê Trường Phong giải quyết vấn đề này.
Lê Trường Phong không hề đề phòng Cung Phất Vũ, hơn nữa hắn gần đây bởi vì rơi vào bình cảnh mà tâm sự nặng nề, cho nên khi Cung Phất Vũ đưa cho hắn chén rượu có thêm dược liệu, hắn cũng không hề nghi ngờ cứ thế mà uống cạn.
Rượu vào trong bụng không bao lâu Lê Trường Phong liền choáng váng đầu óc, còn chưa kịp nói mấy câu đã ngã xuống bàn.
Thấy Lê Trường Phong như vậy, Cung Phất Vũ không khỏi nhíu mày —— Chướng ngại trong lòng Lê Trường Phong nghiêm trọng như vậy sao?
Phải biết rằng, người có chướng ngại trong lòng càng nghiêm trọng, tác dụng của Hoan Điệp sẽ phát huy càng nhanh.
Cung Phất Vũ không ngờ Lê Trường Phong lại bất tỉnh nhanh đến vậy.
Nhìn chằm chằm Lê Trường Phong say đến bất tỉnh nhân sự, ánh mắt Cung Phất Vũ tối sầm lại, không hiểu sao lại nghĩ đến Phượng Thanh Hàm.
Nếu y nhớ không lầm, Phượng Thanh Hàm và Lê Trường Phong dạo gần đây có quan hệ rất thân thiết.
Chẳng lẽ, chướng ngại trong lòng Lê Trường Phong chính là chướng ngại tình cảm sao?
Nghĩ đến đây, trong con ngươi vốn dĩ lấp lánh ánh nước của Cung Phất Vũ không ngờ lại hiện lên một tia sát khí.
Nhưng ngay sau đó, Cung Phất Vũ khẽ nheo mắt lại, áp chế lại tia sát khí này, sau đó y ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu cho thêm Hoan Điệp còn sót lại, rồi im lặng nắm lấy tay Lê Trường Phong.
Chẳng mấy chốc, Cung Phất Vũ đã rơi vào giấc mộng của Lê Trường Phong.
•
Cung Phất Vũ không nghĩ tới mình vừa chìm vào giấc mơ đã trực tiếp tiến vào biển ý thức của Lê Trường Phong.
Khi Cung Phất Vũ nhìn thấy cây đại thụ xanh um kia, y còn lấy làm sững sờ.
Mới đầu, Cung Phất Vũ không nhận ra cây đại thụ này là cái gì, sau một lúc im lặng, y bước lên phía trước, thử đưa tay ra thăm dò, sờ lên thân cây thô ráp.
Trong nháy mắt ngón tay thon dài như ngọc của y nhẹ chạm vào thân cây, trên thân cây liền lóe lên một tia sáng vàng.
Vô số cảm xúc nhỏ vặt len lỏi vào tâm trí Cung Phất Vũ theo đầu ngón tay trắng ngần của y.
Cung Phất Vũ: !
Sau đó, y đột ngột rút tay ra rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Một trận gió thổi qua, lá xanh lay động khắp bầu trời dưới ánh nắng lung linh, sau đó Cung Phất Vũ nhìn thấy trên ngọn cây có một bóng người vô cùng quen thuộc.
Là y một thân áo trắng, để chân trần, mang theo ý cười lười biếng, lẳng lặng ngồi trên ngọn cây.
Làn gió cuốn theo mái tóc xoăn đen tung bay cùng tà áo khoác voan mỏng, dưới ánh mặt trời tất cả đều tỏa ra ánh sáng óng ánh, cả người y như chìm trong ánh sáng thánh khiết dịu dàng này.
Cung Phất Vũ trong lòng run rẩy, chợt nhớ tới điều gì đó, liền quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ảo cảnh trước mặt lóe lên, biến thành một con đường núi gập ghềnh.
Lê Trường Phong lặng lẽ đi ở phía trước, y nằm ở trên lưng Lê Trường Phong ngủ gật, trong gió tuyết ngập trời, biểu cảm của Lê Trường Phong dịu dàng yên bình đến lạ.
Con ngươi của Cung Phất Vũ đột nhiên co lại, y tiếp tục quay đầu nhìn lại.
Lần này, y nhìn thấy Lê Trường Phong mặt đầy tro bụi đang cầm một cây kẹo đường hình thù méo mó đưa cho y lúc nhỏ.
Sau khi liếm một miếng, y bị đắng đến khóc lóc thảm thiết, Lê Trường Phong lại cuống cuồng dỗ y.
Tiếp tục nhìn——
Cung Phất Vũ nhìn thấy vô số bản thân mình, vô số bản thân mà ngay cả y cũng chẳng thể nhớ được.
Lê Trường Phong trong ảo cảnh rất mơ hồ, nhưng mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều rất sống động.
Cung Phất Vũ cứ thế lặng lẽ đứng dưới gốc cây đại thụ, thu tất cả những điều này vào trong mắt.
Thẳng đến khi, y nhìn thấy Lê Trường Phong một mình đi lên đỉnh núi cách đó không xa, yên lặng ngồi xuống.
Lần này, y không ở bên cạnh Lê Trường Phong.
Cung Phất Vũ bất giác cau mày.
Sau đó, y nhìn thấy Lê Trường Phong hướng về phía mặt trời lặn, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Gần đây trí nhớ của ta càng ngày càng kém, có lẽ là bởi vì tu vô tình đạo.”
“Nhưng nếu tu vô tình đạo nhất định phải đoạn tuyệt ái tình, quên hết tất cả mọi người, e là ta làm không được.”
“Ta đã hứa với y rồi, cả đời này ta phải làm sư tôn của y.”
“Nhưng ta không còn trẻ nữa, đã không còn kịp đổi sang tu đạo hữu tình nữa rồi.”
“Ta phải làm sao bây giờ?”
‘Ta phải làm sao bây giờ’
Mấy chữ này rơi vào tai Cung Phất Vũ, giống như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt đã chiếu sáng trái tim vẫn luôn u ám của y.
Mặc dù y vẫn bất động, nhưng trong lòng lại dâng trào cảm xúc mãnh liệt như thủy triều.
Thì ra là vậy sao?
Thì ra là như vậy sao?!
Đôi mắt xinh đẹp của Cung Phất Vũ đột nhiên lấp lánh như pha lê, sự lấp lánh đó ngay lập tức biến thành một điểm sáng mỏng manh, tan biến mất tăm.
Gió cuốn vạt áo y bay phấp phới, giống như trái tim của y lúc này vậy, đang chậm rãi lơ lửng dưới ánh nắng ấm áp dịu dàng.
Rồi lại biến thành vô số bong bóng bảy sắc cầu vồng bay lên trời.
Cung Phất Vũ lúc đó có lẽ là Cung Phất Vũ hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
——oOo——