Thẩm Chân nhăn mày, có chút ngứa, vung tay lên, mu bàn tay đánh vào cằm của nam nhân.
Không nặng, nhưng mà cũng phát ra một tiếng “Bộp”.
Đây chắc chắn là cái tát đầu tiên Lục Tam Lang phải chịu trong cả hai đời.
Lục Yến ngơ ngẩn.
Rồi lại cười khẽ.
Thẩm Chân, ta muốn thử xem, cả đời này, liệu ta có thể nuông chiều nàng đến tùy hứng kiêu căng, bừa bãi lộng hành hay không.
Năm 29 tuổi, Lục Yến trở thành Tể tướng Đại Tấn.
Chiến tích nổi bật, hậu đài vững chắc, con đường làm quan thông thuận khiến người khác dù có ghen tị đỏ mắt cũng không có được.
Chạng vạng, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, Lục Yến mới vừa bước vào cửa lớn đã thấy Phù Mạn cầm theo hộp gỗ, vội vã chạy qua hành lang, tiến về hướng Túc Ninh đường.
Nàng bị bệnh?
Lục Yến ngẩn ra, sải bước đi theo.
Thẩm Chân ngồi dựa trên giường để Phù Mạn bắt mạch cho nàng.
Khi Lục Yến đẩy cửa ra đúng lúc nghe thấy Phù Mạn nói: “Chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai rồi.”
Thẩm Chân lẩm bẩm nói: “Có thai?”
Phù Mạn cười, “Nguyệt tín của phu nhân có phải vẫn chưa tới không?”
Thẩm Chân chớp đôi mắt, nhớ lại một chút nói: “Đúng là vẫn chưa tới.”
Phù Mạn nói: “Vậy thì đúng rồi.”
Nam nhân đứng ngoài cửa bất giác nhướng mày, nàng lại mang thai?
Nhớ về ngày Lục Sưởng An được sinh ra đời, cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế đó, sợ là tới kiếp sau hắn cũng không quên đi được.
Ban đêm.
Lục Yến theo ngọn đèn dầu, ngắm nhìn Thẩm Chân sau khi tắm gội. Mái tóc đen nhánh, mượt mà xoã ra sau, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng y hệt năm đó. Chỉ là sau khi sinh con, trên người nàng lại nhiều thêm một loại khí chất ý nhị khó mà nói rõ.
Đột nhiên, gió nhẹ xuyên qua song cửa tiến vào, nâng niu sợi tóc bên thái dương nàng.
Hắn duỗi tay vén những sợi tóc rối ấy ra sau tai, xoa nắn vành tai nàng giống như bị mê hoặc.
Vuốt ve rồi lại vuốt ve khiến ánh mắt Thẩm Chân lóe lên.
Đều là lão phu lão thê, một ánh mắt đã biết đối phương nghĩ gì.
Thẩm Chân trốn tránh, thấp giọng thương lượng với hắn: “Chúng ta, có cần phải chia phòng ngủ hay không?”
Ánh mắt Lục Yến trầm xuống, nói: “Phu nhân muốn đuổi ta sao?”
“Chàng nói gì vậy, chỉ là thiếp không tiện……” Thẩm Chân nhìn thoáng qua bụng mình.
Lục Yến nhìn lướt qua năm ngón tay đẹp, trắng nõn tới gần như trong suốt của nàng, mặt không đổi sắc nói: “Tiện.”
Nàng nắm lấy tay nhỏ của chính mình.
Tin Thẩm Chân có thai nhanh chóng truyền ra ngoài, có người chúc mừng Lục Yến, nhưng cũng có người yên lặng đánh chủ ý khác.
Lục tướng không nạp thiếp, người người ở Trường An đều biết.
Nếu lúc này có thể đưa nữ tử vào phủ Trấn Quốc công, vậy tiền đồ sau này nhất định không thể hạn lượng. Nhìn Thẩm gia là biết, Thẩm Văn Kỳ thôi làm quan một năm mà bây giờ tấm biển Vân Dương hầu phủ đã lần thứ hai được treo lên rồi.
Có thể lấy lại tước vị đã mất, Thẩm gia này tuyệt đối đứng đầu.
Không thể không nói, phần lớn người làm quan cũng đều là nhân tinh, tặng người vào phủ Trấn Quốc công đều chọn người diễm lệ trắng nõn, eo thon tinh tế. Sợ Lục Yến chướng mắt, lại còn cố ý hành sự vào mùa xuân.
Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, mèo đều biết kêu meo meo.
Một ngày, Lục đại nhân cùng đồng liêu ra ngoài uống rượu.
Rượu quá ba tuần, Lại Bộ Thị Lang Vương Sĩ Niên đưa mắt nhìn quản sự Bình Khang phường, một lúc lâu sau, một vị nữ tử được đưa vào.
Lục Yến ngẩng đầu, không khỏi có chút hoảng hốt.
Nữ nhân trước mắt hắn vẫn nhớ rõ, là người đời trước Tùy Ngọc và Sở Tuần tìm tới.
Người này ước chừng có sáu phần giống với Thẩm Chân.
Nàng ta đối diện với Lục Yến, thấy hắn không cự tuyệt, liền mang theo lá gan ngồi xuống bên cạnh.
Lục Yến nghiêng đầu hỏi nàng ta, “Tên là gì?”
Tay nữ tử nắm chặt thành quyền, thấp giọng nói: “Hồi bẩm đại nhân, nô tên gọi Trân Nhi.”
Lục Yến hỏi nàng, “Trân nào?”
Trân Nhi nói: “Trân trong trân châu.”
Lục Yến lại nói: “Bao lớn rồi?”
Trân Nhi nói: “Mười tám.”
Nghe vậy, khóe miệng Lục Yến ngậm ý cười, trừ bỏ lớn hơn hai tuổi, thì đúng là giống trong mộng y đúc.
Lục Yến chỉ là ở trong lòng cảm thán hai đời bất đồng, nhưng ý cười bên miệng hắn lại làm Vương Sĩ Niên hiểu sai ý.
Hắn ta cho rằng bản thân đã đánh cuộc chính xác.
Trân Nhi giơ tay rót rượu cho hắn, khi đầy rồi thì nhấc lên, ôn nhu nói: “Mời đại nhân dùng.”
Thế nhưng trong nháy mắt, Lục Yến lại đứng dậy, Vương Sĩ Niên nịnh nọt nói: “Đại nhân đang muốn đi đâu vậy?”
Lục Yến nhìn Trân Nhi, lạnh lùng nói: “Đổi tên cho nàng ta.”
Ánh mắt Vương Sĩ Niên ngẩn ra, nơm nớp lo sợ nói: “Ý của đại nhân là……”
Lúc Lục Yến hồi phủ, vừa vặn thấy Lục Sưởng An ôm bụng Thẩm Chân nhìn tới nhìn lui, một lúc lâu sau lại gọi một tiếng muội muội.
Thẩm Chân cười, “Thật sao? Thật sự là muội muội?”
Mặc Nguyệt nói: “Phu nhân, tiểu lang quân mới có bao lớn…… Lời này không tin được đâu.”
Đường Nguyệt lại nói: “Ai, nhưng mà chưa chắc, mẹ ta nói rồi, mắt tiểu hài tử đều rất linh.”
Lục Yến đi qua, xách Lục Sưởng An lên đưa cho bà vú, nói: “Đưa nó qua chỗ Trưởng công chúa đi.”
Hài tử còn nhỏ tuổi, khóc là thiên tính, bị bắt rời khỏi thì không kìm được vươn tay ra, nghẹn ngào gọi mẹ.
Lục Yến ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng mà nhìn thằng nhóc một cái, giống như nói: Con không so nổi với mẹ con đâu, con khóc, vô dụng.
Lục Sưởng An nhìn ai cũng cười, rất được mọi người yêu thích, quả thực là thịt ở đầu quả tim của Tĩnh An trưởng công chúa. Nhưng thằng bé chỉ sợ một mình Lục Yến.
Lục Sưởng An bị ánh mắt thâm thuý quét qua, khoé miệng lập tức ngừng nức nở.
Sau khi Lục Sưởng An bị ôm rời khỏi, người trong phòng thức thời lui ra, chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Chân chun mũi, “Ban nãy phu quân đi đâu thế?”
Lục Yến nói: “Uống chút rượu.”
Thẩm Chân đứng dậy, đi đến bên người hắn, ngửi ngửi vạt áo, đây là hương phấn chỉ có trên người nữ tử.
Lục Yến thấy nàng nhăn mũi, nhịn không được cười nhẹ mấy tiếng, Thẩm Chân ngước mắt trừng hắn.
“Với ai?”
Đối diện với nàng, ý cười trong đáy mắt nam nhân càng sâu, hắn duỗi tay cởi đai buộc áo, cởi quan phục của chính mình.
Trần trụi nửa thân trên, ôm nàng vào ngực.
Thẩm Chân đẩy hắn, che đôi mắt.
Lục Yến đẩy nàng vào góc giường, ngậm môi nàng, nhẹ giọng hỏi: “Muốn hay không?”
Thẩm Chân ngửa đầu cắn môi dưới của hắn, giương mắt trông hắn.
Đôi mắt trong trẻo này thật sự rất câu người. Hắn nghĩ.
Không thể không nói, người muốn “dẫn mối” cho Lục Yến quả thực không ít.
Đuổi một người lại tới một người.
Sáng sớm hôm sau, Tam thẩm của Thẩm gia mặt đầy ý cười gõ cửa lớn của phủ Quốc công. Bà ta mang theo không ít đồ chơi của tiểu hài tử tới, nói với Thẩm Chân: “Chân Nhi, mấy cái này đều là Tam thúc con tự tay làm đấy.”
Thẩm Chân gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đa tạ Tam thúc.”
Mấy năm nay mối quan hệ giữa ba phòng của Thẩm gia đã dịu đi nhiều, một là bởi vì Thẩm Văn Kỳ đối với mẫu thân và đệ đệ vẫn còn tình cảm, hai là không muốn người ngoài nhìn vào chế giễu, ba là bởi vì Vân Dương hầu phủ khách đến đầy nhà, Nhị phòng Tam phòng cũng biết che giấu sắc mặt ghê tởm của mình.
Có câu nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười(*), xét về mặt này, ít nhiều vẫn là vì nể mặt chuyện quá khứ.
(*) Ý là khi ai đó làm sai, bạn muốn trách mắng nhưng họ lại tươi cười nhận lỗi, lúc đó bạn sẽ không nhẫn tâm, quyết tâm trách phạt họ nữa.
Có điều, cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Theo Thẩm Chân thấy, Tam thẩm là người không có lợi thì không dậy sớm, hôm nay mang theo nhiều đồ vật “lấy lòng” như vậy, chắc chắn là có chủ ý khác.
Thẩm Chân giả vờ ngáp một cái, đang chuẩn bị nói mệt mỏi, Trâu thị đã vội vàng mở miệng, “Chân Nhi, biểu muội con vào kinh.”
“Biểu muội?”
“Là Triệu gia muội muội ở Tín Dương, là đứa thứ tư trong nhà, Triệu Nhứ. Mấy năm trước, con bé đã tới kinh thành, con cũng gặp qua rồi đấy, lúc đấy nó còn đuổi theo con gọi một tiếng tỷ tỷ đâu.”
Thẩm Chân nhìn đôi mắt Trâu thị, hỏi thẳng: “Muội ấy tới kinh để làm gì?”
Mắt Trâu thị vừa chuyển, nhìn bụng Thẩm Chân ám chỉ nói, “Cha Nhứ Nhi mất sớm, lần này tới kinh là muốn cậy nhờ ta, năm nay con bé cũng đã mười sáu nhưng còn chưa xuất giá, tính tình lại an phận.”
Thẩm Chân nghẹn ngào hờn dỗi, “Chẳng lẽ Tam thẩm muốn con làm chủ đón Triệu Tứ Nương vào phủ Quốc công?”
Trâu thị thở dài, nói thẳng: “Chân Nhi, người một nhà không nói hai lời, trước mắt con lại hoài thai, có nhiều chỗ bất tiện, nếu như để người ngoài lợi dụng sơ hở, chi bằng…”
Trâu thị còn chưa nói xong, Thẩm Chân trực tiếp nhắt lời bà ta, “Thanh Khê, phái người đưa Tam thẩm hồi phủ.”
Sắc mặt Trâu thị biến đổi, “Chân Nhi, Tam thẩm cũng là muốn tốt cho con, nếu con đón nó vào phủ, ai không nói con một câu hiền huệ?”
Thẩm Chân trực tiếp đứng dậy trở về nội thất.
Sau khi Lục Yến biết được việc này, cái gì cũng không nói.
Mãi đến nửa năm sau, Thẩm Lộ(*) có thai, Lục Yến và trượng phu của nàng ta, Thái Thường thừa Thai Phong uống rượu, Thai Phong thụ sủng nhược kinh, không nghĩ ngợi nhiều đã mang nữ tử bên người về nhà.
(*) Con gái Tam thẩm.
Thẩm Lộ lớn bụng vừa khóc vừa nháo thiếu chút nữa đẻ non. Trâu thị trừng lớn mắt, một câu cũng không nói nên lời.
Thai Phong thu nàng kia, tán thưởng Thẩm Lộ một câu hiền đức.
Ngày tháng trôi mau, bốn mùa luân chuyển, lại qua thêm một năm.
Eo của Thẩm Chân đã thon trở lại.
Không thể không nói, đãi ngộ của Lục Tĩnh Xu hiển nhiên so với Lục Sưởng An tốt hơn không ít. Thời điểm Lục Tĩnh Xu lần đầu tiên gọi gia gia, hai mắt Lục đại nhân đều đỏ ửng.
Khi con bé mở miệng, trong nháy mắt, tường nên xây cao bao nhiêu Lục Yến đều nghĩ kỹ rồi.
Bốn năm sau, tết Thượng Nguyên, Lục Yến rốt cuộc cũng được nghỉ hưu mộc, hắn mang theo thê nhi cùng nhau lên phố.
Nhìn Kinh Triệu Doãn Tôn Húc đứng trên phố hùng hùng hổ hổ, nhịn không được cong khóe miệng.
Mạnh Duy vẫn là thiếu doãn, chẳng qua đã bỏ đi hai chữ ‘tạm thay’, bổng lộc cũng tăng lên.
Tiếng ồn ào không ngừng, sai dịch nói với Tôn Húc: “Đại nhân, đại công tử phủ Hoài Tây bá và tỳ nữ trong phủ vừa bỏ trốn, trước mắt không biết tung tích.”
Tôn Húc hít sâu một hơi.
Còn không kịp thở ra, một sai dịch khác lại nói: “Đại nhân! Vũ đài ở chợ phía tây bên kia bị sụp, có không ít người bị vây bên trong.”
*****
Thẩm Chân dắt tay Lục Sưởng An đi phía trước, ngừng trước một quầy hàng, chọn một chiếc đèn lồng bình an.
Lục Yến một tay ôm Lục Tĩnh Xu, tiểu nữ hài ôm cổ hắn, “Con cũng muốn.”
Lục Yến nói: “Được.”
Đúng lúc này, pháo hoa trên đỉnh đầu nở rộ, Thẩm Chân quay đầu lại nhìn hắn, đỏ mặt nói: “Túi tiền của thiếp rơi mất rồi, chàng mau tới đây.”
Lục Yến đứng ở nơi xa bất động cười nhìn nàng.
Nàng cho rằng hắn không nghe rõ, lại vẫy tay về phía hắn.
Đột nhiên gió nổi, bên tai hắn loáng thoáng nghe thấy thanh âm của nàng.
Thiếp thấy quân chưa tới 30 đã nhập trung tâm cầm quyền, thành một thế hệ hiền thần. Nam nữ song toàn, con cái quây quần, danh gọi Sưởng An, Tĩnh Xu.
Thanh âm đẹp đẽ, văng vẳng bên tai.
Nếu có kiếp sau, nguyện quân có thể giống như trong mộng vậy, mặt mang tươi cười, vạn sự như ý……
Lục Yến bước tới.
Cuộc đời này không còn điều gì nuối tiếc.
Hết PN Lục Yến x Thẩm Chân.