Những nữ nhân này chỉ là muốn con đường họ đi dễ dàng hơn một chút mà thôi.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn những người quyền lực không có trong phạm vi nơi này, a dua nịnh hót với những nhân vật quyền thế to lớn đại thế gia, ngay cả bản thân cô cũng có vài người muốn tiến tới tiếp cận, chỉ là ngay lập tức bị Hàn Tịch lạnh mặt cản bước.
Hạ Nhi hạ tầm mắt —— Bữa tiệc này không khác gì đang lãng phí thời gian cuộc sống.
Thà rằng cô để chút thời gian này đi ngủ còn cảm thấy có ý nghĩa hơn.
“Trầm tiểu thư! Cô không vui sao?”
Giọng nói nữ nhân mềm nhẹ uyển chuyển, dịu dàng như tiếng nước suối chảy róc rách.
Hạ Nhi nâng mí mắt, nghiêng đầu nhìn Giai Mộng Kỳ đang cẩn thận nhìn cô, ánh mắt hổ phách như có như không liếc tới nữ nhân họ Khương cực kỳ lãnh đạm ngồi bên cạnh cô ta, cười một tiếng vô cùng rực rỡ:
“Sao cô lại hỏi tôi như vậy?”
Giai Mộng Kỳ híp đôi mắt hẹp dài, đôi mắt đen láy lấp lánh cong lên cười vô cùng ôn hoà, thấp giọng nói:
“Tôi thấy cô không động tới đồ ăn trên bàn, lại có chút trầm tư.”
Hạ Nhi bật cười, nữ nhân tên Giai Mộng Kỳ này thật để ý cô nha, cử chỉ hành động của cô đều nhìn vào trong mắt.
An Tranh ngồi bên cạnh liếc nhìn Giai Mộng Kỳ một cái.
Hạ Nhi bỗng đưa tay ra, cầm lấy ly rượu vang trước mặt.
An Tranh biến sắc lập tức vươn tay ra chặn lại.
Khương Tình cũng nhìn thấy hành động của Hạ Nhi, chân mày hơi nhíu lại, thần sắc lại không hề có chút biến hoá.
Hạ Nhi cười rộ lên, tay cầm ly rượu vang tránh khỏi tay An Tranh, phong thái tuỳ ý lại vô cùng tao nhã.
Cô hơi nghiêng đầu, dùng tay kia chống nhẹ cằm, thấp giọng cợt nhã nói:
“Giai tiểu thư! Đây là lần thứ hai tôi và cô gặp nhau rồi. Ly này xem như tôi kính cô.”
Giai Mộng Kỳ hơi sửng sốt.
Hạ Nhi nâng ly rượu đỏ tươi diễm lệ từ từ đưa lên môi.
An Tranh ngay lập tức đưa tay ra muốn cản lại:
“Em…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Hàn Tịch phía sau dùng tay giữ lại.
An Tranh nhìn Hàn Tịch đang cười lạnh nhìn mình, cổ tay bị Hàn Tịch siết có chút đau.
“An tiểu thư! Cô vẫn nên đừng lại gần. Một lần nữa tôi không chắc mình sẽ không dùng dao cắt đứt cổ họng cô đâu.”
Giọng nói Hàn Tịch ấm áp lại ẩn chứa sát khí không chút che giấu.
Hạ Nhi đang đưa ly rượu sát môi mình, thấy Hàn Tịch và An Tranh lại xung đột, cười khẽ một tiếng, giọng nói cực hạn yêu dị:
“Hàn Tịch! Không sao.”
Hạ Nhi hơi dời ly rượu ra lay động khe khẽ, từng giọt rượu sóng sánh diễm lệ, nhìn An Tranh đang lo lắng, thấp giọng:
“An Tranh! Tôi uống được.”
An Tranh nghe thấy hơi sửng sốt, Hàn Tịch nhếch nhẹ khoé môi lãnh diễm, buông tay An Tranh ra.
Hạ Nhi không nhìn An Tranh nữa, quay đầu hướng ly rượu về phía Giai Mộng Kỳ.
“Tôi kính cô một ly.”
Dứt lời liền uống cạn ly rượu.
Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt ly rượu rỗng xuống bàn, nghiêng đầu cười với Giai Mộng Kỳ, đôi mắt hổ phách toả ra ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo, bờ môi mọng hồng nhuận ẩm ướt thoang thoảng hương vị rượu mê người.
Giai Mộng Kỳ có chút bối rối, túng quẫn cúi đầu, lại giống như đang hạ quyết tâm gì đó, bàn tay thon dài liền đưa ra cầm lấy ly rượu vang trước mặt mình, giọng nói mềm mại mang chút hàm xúc không rõ:
“Vậy… tôi cũng kính Trầm tiểu thư một ly.”
Hạ Nhi không trả lời, chỉ cong nhẹ khoé môi, nở một nụ cười phong quang vô hạn.
Giai Mộng Kỳ hít sâu một hơi, giống như cố gắng lấy hết cam đảm đưa ly rượu lên môi mình.
Ngay lúc này một bàn tay đeo găng trắng chạm vào ly rượu trên tay Giai Mộng Kỳ, nhanh chóng cướp lấy khỏi tay cô ta.
“Em không uống được rượu.”
Giọng nói băng lãnh lạnh như sương tuyết vang lên.
Giai Mộng Kỳ vẻ mặt hơi uỷ khuất cúi đầu, tay nhẹ nhàng buông thả xuống, đôi mắt đáng thương nhìn Khương Tình đang ưu nhã cầm ly rượu trên tay, giọng nói cực kỳ mềm nhẹ:
“Chỉ một ly… Tình…”
Hạ Nhi nhướng mày, bật cười thành tiếng.
“Ồ! Giai tiểu thư không uống được sao? Là tôi thất lễ rồi.”
Giai Mộng Kỳ thấp giọng cười trừ, sắc mặt đỏ lên, nữ nhân diễm lệ ngượng ngùng, điềm đạm lại đáng yêu, vô cùng chọc người thương tiếc.
Khương Tình liếc nhìn Hạ Nhi, cúi đầu cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp quyến rũ, giọng nói ôn nhuận lành lạnh:
“Cô ấy không thể uống. Thế nên tôi sẽ uống thay cô ấy. Trầm tiểu thư —— cô thấy thế nào?”
Hạ Nhi hạ tầm mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn vào đôi găng trắng đang bao bọc kỹ lưỡng bàn tay thon dài mảnh khảnh kia, lại liếc nhìn dấu son môi Giai Mộng Kỳ lúc nãy vô ý chạm vào miệng ly, dấu vết nhàn nhạt nhưng cực kỳ rõ ràng.
Hạ Nhi cười rộ lên, gật nhẹ đầu buông nhẹ một chữ:
“Được.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, Khương Tình liền đưa ly rượu kia lên môi uống cạn.
Giai Mộng Kỳ hướng mắt nhìn Khương Tình, hơi cúi đầu, thần sắc trong đáy mắt vô cùng phức tạp.
Sau khi Khương Tình đặt ly rượu rỗng xuống bàn.
Hạ Nhi liền không nhìn tới nữa, quay đầu cười với Hàn Tịch:
“Ở đây hơi ồn ào. Chúng ta về được chứ?”
Hàn Tịch cung kính gật nhẹ đầu, đưa tay ra muốn đỡ Hạ Nhi đứng dậy.
Ánh đèn rực rỡ trên trần nhà không che giấu được những bước chân loạng choạng của cô.
Hàn Tịch hơi nhíu mày, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, cảm nhận được thân nhiệt cô gái trong tay mình nóng đến bất thường.
Hàn Tịch đưa tay lên môi, hé răng cắn lấy găng tay trắng kéo ra.
Bàn tay trắng nõn bại lộ ra ngoài, Hàn Tịch dùng mu bàn tay mềm mại đưa lên chạm vào trán Hạ Nhi, xúc cảm truyền tới một mảng nóng kinh người.
Hàn Tịch sửng sốt, giọng có chút hoảng:
“Cô sốt.”
Hạ Nhi hít sâu một hơi, không trả lời.
Hôm cô say rượu ngủ quên trong bồn tắm, trước đó còn đi tàu lênh đênh trên sóng biển, cô đã biết mình hơi không khoẻ một chút, sáng nay lúc ở nhà hàng cô rất buồn ngủ, vô cùng mệt mỏi, từ lúc cô bước vào Nam Cung gia vẫn cố gắng bảo trì bình thản, nhưng giờ phút này cô không chịu nổi nữa.
Hàn Tịch là bác sĩ, nhìn thấu được cô cả một buổi tối là đang cố gắng chịu đựng, lập tức nhíu mày trách cứ:
“Tại sao lại không nói cho tôi?”
Hạ Nhi bật cười, thấp giọng yếu ớt nói:
“Tôi nghĩ kết thúc buổi tiệc sẽ báo cho cô. Tôi hơi choáng váng. Hàn Tịch! Tôi…”
Hàn Tịch liếc nhìn xung quanh rất đông người đang nhìn hai người, cắn răng khom người bế bổng Hạ Nhi lên.
An Tranh nhìn thấy liền đứng dậy, ánh mắt tối sẫm không vui hướng về phía Hàn Tịch, lạnh giọng:
“Cô…”
Hạ Nhi cảm thấy quá mệt, chỉ muốn mau chóng nghỉ ngơi, mở miệng ngăn cản An Tranh:
“An tiểu thư. Tôi không khoẻ, Hàn Tịch là quản gia của tôi. Cô ấy sẽ đưa tôi về.”
Dứt lời liền mệt mỏi dựa đầu lên vai Hàn Tịch, thều thào thấp giọng ra lệnh:
“Hàn Tịch! Đưa tôi ra khỏi đây.”
“Vâng!”
Hàn Tịch nhẹ giọng đáp một tiếng, ánh mắt nâu nhạt liếc nhìn An Tranh, lại như có như không nhìn sắc mặt âm trầm tàn bạo của nữ nhân nào đó.
Xoay người vội vã ôm Hạ Nhi đi xuống lầu.
Hàn Tịch vừa ôm Hạ Nhi rời khỏi ánh mắt mọi người, ngay lập tức một thanh âm thuỷ tinh vỡ nát vang lên.
Choang!!!!
Thanh âm đó rợn người đến nỗi ngay lập tức kéo tới một đám đông nhìn lại, giật mình kinh hãi.
Ly rượu thuỷ tinh trên tay Khương Tình vỡ nát, rõ ràng là bị một lực mạnh mẽ bóp đến tan tành, miểng ly cắm vào trong đôi găng tay trắng, ẩn ẩn có máu tươi thấm ra bên ngoài.
“Tình!”
Giai Mộng Kỳ khiếp sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức lao tới muốn chạm vào bàn tay đang bị thương kia. Chỉ là ngay khi cô ta vừa định đưa tay ra, đột nhiên nhìn thấy nữ nhân trước mặt thay đổi nét mặt —— vô cùng tàn khốc lãnh diễm.
“Đừng chạm vào tôi.”
Giọng nói băng lãnh âm hàn đến cực điểm, giống như ác ma tàn bạo dưới địa ngục.
Giai Mộng Kỳ cứng đơ người, bị dọa ngốc tại chỗ, cánh tay vươn ra cứng đờ giữa không trung.
An Tranh nhìn thấy, bỗng bật cười thành tiếng, giọng nói như u linh văng vẳng trong phòng:
“Khương Tình! Cô nhẫn nhịn hết nổi rồi. Đúng không?”