Nhất thời anh không biết nói sao cho phải.
Vốn trong nội dung tiểu thuyết, Trang Tử Duyệt tự bị lây, cho nên Trang Tử Duyệt không oán hận ai cả.
Thế nhưng, bây giờ lại là do anh cào xước Trang Tử Duyệt, khiến Trang Tử Duyệt bị biến thành tang thi, chuyện đã phát triển theo một hướng khác, chẳng trách Trang Tử Duyệt nguyện ý theo Tang Thi Vương, nhưng lại muốn đẩy anh vào chỗ chết.
“Căn bản tao không sợ lây con mẹ nó nhiễm, cũng không sợ bị biến thành tang thi.” Trang Tử Duyệt tức giận cắt ngang lời anh.
Mộ Nhất Phàm không nghĩ ra: “Nếu không trách mình, sao lại muốn giết mình?”
Đôi mắt Trang Tử Duyệt càng ngày càng đỏ, nỗi tức giận cũng dần nhuốm đầy đôi mắt: “Mày còn giả ngu sao? Mộ Nhất Phàm, mày còn giả bộ với tao sao, tao không tin mày không biết lúc con người mới biến thành tang thi như thế nào.”
Mộ Nhất Phàm: “……..”
Lúc con người mới biến thành tang thi, không có ý thức của mình, chỉ cảm thấy đói bụng, muốn ăn thịt người sống.
Nghĩ tới đây, đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, sợ hãi mở to mắt, dường như đã hiểu vì sao Trang Tử Duyệt lại muốn giết mình.
“Cô, chú, hai người họ…”
“Mộ Nhất Phàm, mày không có tư cách nhắc tới họ.” Trang Tử Duyệt tức giận cắt ngang lời anh, lạnh lùng nhìn anh: “Mày có biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã muốn giết mày rồi. Thế nhưng tao nghe nói lý do mày bị nhiễm, là bởi mày bị ung thư xương, bị Mộ Nhất Hàng hãm hại tiêm virus vào, nên tao thấy mày cũng là một người đáng thương, biến thành tang thi cũng là do bất đắc dĩ, thế nhưng…”
“Mỗi đêm khuya thanh vắng, tao lại nhớ tới lúc mình mới biến thành tang thi, bởi vì không có ý thức, cho nên thấy người liền cắn, mà người đầu tiên tao cắn..”
Giọng Trang Tử Duyệt mỗi lúc một thêm khàn, mỗi lúc một thêm nghẹn ngào: “Là người cha mà tao vẫn hằng tôn kính nhất.”
Mộ Nhất Phàm sợ ngây người, tựa như đã chết lặng, cơ thể như tê dại, nói không nên lời, cũng không còn sức chống đỡ cơ thể mình, lảo đảo vài bước, tựa vào vách tường.
Trang Tử Duyệt giơ tay lên, khổ sở che đôi mắt, tiếp tục nói: “Sau khi cắn chết, tao đã nuốt từng miếng từng miếng thịt vào bụng, ăn thịt bố xong, tao lại cắn mẹ mình…”
Hắn hít sâu một hơi: “Cũng tương tự, tao cũng nuốt từng miếng từng miếng thịt của mẹ vào bụng, đến khi lấy lại được ý thức, mày biết mỗi khi nghĩ tới cha mẹ tao đã đau đớn tới nhường nào không? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tao là muốn chạy tới giết mày. Mày có biết không, Mộ Nhất Phàm?”
Bởi quá đau thương và căm uất, gân trên cổ Trang Tử Duyệt nổi hết lên, có thể thấy hắn đã dùng bao nhiêu khí lực để quát lớn.
Mộ Nhất Phàm không thể tin mà lắc đầu: “Nhưng.. nhưng mà, lần trước cậu nói với mình, cậu đã đưa họ tới một nơi an toàn.”
Trang Tử Duyệt sờ sờ bụng mình: “Giờ họ ở trong này cả, có thể không an toàn sao? Còn có, hài cốt họ đều được chôn xuống bùn đất.”
“……..” Mộ Nhất Phàm không thể tin nhìn bụng hắn, qua hồi lâu mà vẫn không nói nên lời.
“Giờ tới bước này rồi, tao cũng không sợ mà nói cho mày biết, bút ghi âm ngày đó là do tao thu, là tao đã cho phát ở loa phóng thanh, là tao đã sai người mang bút ghi âm tìm tới Dung Tuyết, để cô ta tìm cơ hội phát nó, khiến người trong đội e ngại mày, giết mày, cho mày nếm trải cảm giác đau khổ.”
Trang Tử Duyệt nói tới đây thì cười nhạt: “Nhưng thật không ngờ mày đã hóa giải được chuyện này. Sau đó, vốn là ta còn muốn tìm cớ để giải thích chuyện bút ghi âm, nhưng thật không ngờ, bọn mày lại tìm tới Trần Diễm, vậy tao cũng không ngại che giấu nữa.”
“Mộ Nhất Phàm, giờ mày đã biết tại sao tao lại muốn giết mày rồi chứ? Đợi giết mày xong, tao sẽ đi tìm Mộ Nhất Hàng, báo thù cho mày.”
Hắn ta giơ tay phải lên, gom lại một luồng sức mạnh mà mắt thường không thể nhìn thấy.
“Khoan đã.” Mộ Nhất Phàm vội vã kêu lên.
Trang Tử Duyệt lạnh lùng nói: “Mày còn lời gì cần trăng trối thì nói mau lên, nể tình chúng ta từng là bạn bè, tao sẽ cố gắng giúp mày hoàn thành.”
Mộ Nhất Phàm có phần khó xử nói: “…. Mình có nhiều lời cần trăng trối lắm.”
Anh nói như vậy, là muốn kéo dài thời gian thêm một chút.
Trang Tử Duyệt không nhịn được mà nói: “Nói nhanh lên.”
Mộ Nhất Phàm không dám rề rà, vội vã nói: “Đêm qua mình mới nhận ra mình thích một người, nhưng mà còn chưa kịp tỏ tình, cũng không biết người ấy có thích mình không? Cho nên là, sau khi mình chết, cậu có thể giúp mình tỏ tình không? Tiện thể hỏi xem người ấy có thích mình hay không nữa?”
“Mày thích ai?”
“Chiến Bắc Thiên.”
Trang Tử Duyệt: “………..”
Mộ Nhất Phàm thấy hắn không lên tiếng, dè dè dặt dặt hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Chiến Bắc Thiên mà mày nói là Chiến thiếu tướng? Là cùng một người sao?”
Mộ Nhất Phàm vội vã gật đầu.
Trang Tử Duyệt hít sâu, thật sự không thể ngăn được cơn thịnh nộ, bực tức nói: “Mẹ nó, tao quen mày mấy chục năm, sao không biết mày thích đàn ông?”
“Thì mình mới biết hôm qua mà.”
Trang Tử Duyệt: “…….”
“Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không?”
Trang Tử Duyệt nhắm mắt gật đầu.
“Còn lời trăng trối thứ hai là, mình muốn cậu giúp mình tận mắt nhìn con trai mình thành gia lập nghiệp.”
“Con trai mày?” Trang Tử Duyệt nhíu mày lại: “Mày kết hôn sinh con rồi sao? Sao tao không biết, cũng không thấy mày mời tao uống rượu mừng.”
“Thì mình đã kết hôn đâu, nhưng con là do mình sinh ra đấy.” Mộ Nhất Phàm sợ hắn không hiểu rõ, lại giải thích: “Là mình tự sinh ra từ trong bụng ấy, nên là mong sau này cậu có thể coi thằng bé như con ruột..”
Trang Tử Duyệt: “……….”
Rõ ràng là đàn ông, thế mà lại có thể sinh con!!!!!!!!
Đúng lúc này, dưới tầng vang lên tiếng ầm ĩ.
Trang Tử Duyệt vội lấy lại tinh thần, không lôi thôi rề rà với Mộ Nhất Phàm nữa: “Tao sẽ giúp mày hoàn thành mấy lời trăng trối kia.”