Ta cung kính nói :
“Nương nương yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng. “
Lâm Sở Nhi khuôn mặt đỏ bừng .
Hâm Đức hoàng đế mê đắm nhìn nàng nói :
“Sở nhi, Dận Không đối đãi với ngươi như thế nào?”
Lâm Sở Nhi nhìn ta một cái, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói :
“Khởi bẩm phụ hoàng, điện hạ đối với Sở Nhi rất tốt. “
Không nghĩ tới nàng còn biết diễn trò, đúng là nữ nhi của Dực vương, quả nhiên kiến thức rộng rãi .
Tĩnh Đức phi vốn định giữ chúng ta ở trong cung ăn cơm, nhưng ta mượn cớ trong phủ có chuyện nên cùng với Lâm Sở Nhi rời khỏi Vĩnh Thọ cung .
Nhưng thật ra ta sợ bọn họ nhìn thấu thủ đoạn của mình, đồng thời cũng không chịu nổi ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế, Lâm Sở Nhi dù sao cũng là phi tử của ta, hắn ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không hiểu .
Khi ta và Lâm Sở Nhi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, ánh mắt của nàng mê đắm nhìn vào cái hồ sen trước mặt, trong đôi mắt mơ hồ, dường như nhớ tới cái gì đó .
Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nàng mới phục hồi tinh thần, cùng ta đi ra ngoài .
Chúng ta tuy rằng ngồi chung một xe, nhưng chỉ tồn tại không khí trầm mặc và giằng co .
Ta thật không ngờ mình lại có một ngày nhìn một vị tuyệt thế mỹ nữ trước mặt mà không nói được câu nào, hơn nữa người đó còn là thê tử của mình .
Khi đi qua phố Đông, Lâm Sở Nhi kéo màn xe, nhìn ra đường phố, còn ta thì mơ màng chìm vào trong giấc mộng .
Lâm Sở Nhi bỗng nhiên nói :
“Dừng xe!”
Xe ngựa chậm rãi dừng lại .
Ta ngơ ngác mở đôi mắt, đã thấy Lâm Sở Nhi đẩy cửa xe đi xuống .
Ta tò mò theo nàng xuống xe, thấy nàng đi tới một cửa hàng bán mặt nạ, cầm một cái trong đó .
Nàng nở một nụ cười, rực rỡ như hoa mùa xuân kiều diễm như nắng sớm, trong lòng ta chấn động .
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu ta lại xuất hiện hình bóng của một nữ hài, nữ hài này cũng cầm trong tay một cái mặt nạ, cười khanh khách chạy tung tăng .
Lâm Sở Nhi không mang tiền, ta bảo Dịch An đi thanh toán giúp nàng .
Lâm Sở Nhi hướng ta gật đầu cảm kích, đúng lúc này, một loại cảm giác nguy cơ chợt tràn ngập trong lòng ta, ta ngẩng đầu lên, thì thấy trên nóc nhà đối diện có một bạch y nam tử đang kéo căng dây cung, nhắm ngay hậu tâm của Lâm Sở Nhi, mũi tên toàn lực xé gió bay đi .
Xa Hạo, hắn vẫn chưa rời khỏi Khang Đô. Trong nháy mắt ta đã hiểu dụng ý của hắn, hắn muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhắt làm cho ta đau đớn .
“Cẩn thận!”
Ta hét lớn một tiếng, che trên người của Lâm Sở Nhi, mũi tên xuyên vào vai phải của ta, cảm giác đau thấu xương làm cho ta phải cắn chặt hàm răng .
Tay trái của ta nhanh chóng rút trường đao bên hông, theo bản năng chặn ở phía sau .
Sau khi bắn xong mũi tên, thân hình Xa Hạo như một con chim giương cánh lao xuống, trường kiếm tà tà đi xuống, muốn đâm thủng trái tim của ta .
Thời gian khổ luyện ở Đông Hồ đã có tác dụng mấu chốt, việc cảm nhận nguy hiểm và năng lực ứng biến của ta đã tiến nhập vào cảnh giới hạng nhất .
Thương thế ở vai phải đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới động tác của ta, đồng thời việc dùng đao bằng tay trái cũng khó khăn, cho nên lực lượng và kỹ xảo đều giảm mạnh .
Xa Hạo toàn lực chém một kiếm, ta phải lui tận ba bước mới có thể đỡ được nhát kiếm này .
Hộ vệ của ta cuống quít vọt lên, bọn họ đương nhiên không phải là đối thủ của Xa Hạo, ta lạnh lùng nói :
“Bảo vệ Vương phi cho tốt, ở đây ta ứng phó!”
Xa Hạo nở nụ cười tàn khốc :
“Chết đã đến nơi rồi vẫn còn muốn giả mạo anh hùng!”
Ta đột nhiên cắm trường đao xuống con đường, cắn môi, bẻ gãy mũi tên của vai phải .