Bên ngoài đoàn sương mù là một nam nhân, hai nữ nhân cùng một cậu bé.
Tích Hy lạnh lẽo nhìn đoàn sương mù này, đây cũng không phải là trận pháp gì cao siêu lắm nhưng nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
“Nàng ta đã vào được bao lâu?” Tích Hy.
“Yên Tịch thượng tiên, Vương đã vào được gần ba canh giờ.” An Tư trả lời, trong giọng nói không có chút kính trọng nào khi nói.
An Tư và Khả Nghi liếc nhau một cái, cả hai trao đổi bằng mắt.
‘Hắn quá kì quái.’
‘An Tư, hình như ngươi lo xa quá rồi.’
‘Khả Nghi, ngươi chú ý một chút, đừng có mãi chơi với thằng nhóc đó mà quên chính sự.’
‘Ta hiểu.’
Khả Nghi cụp mắt, hai tay xoa xoa đầu thằng nhóc đang đứng nép vào người mình, ánh mắt có chút xót xa.
Khi nhìn thằng nhóc này Khả Nghi lại nhớ đến tình cảnh lúc trước của mình thế nên mới không kìm lòng mà cứu nó.
An Tư vô cùng phiền muộn, lúc Vân Yến bước vào trong đoàn sương mù đó thì Tích Hy đột nhiên xuất hiện rồi cứ mỗi mười phút trôi qua lại hỏi ‘Nàng ta đã vào được bao lâu?’.
Hai người họ là thuộc hạ của Vân Yến cũng chưa lo lắng đến mức đó mà Tích Hy lại như thế.
Tích Hy nghĩ rằng anh ta có quan hệ gì tốt đẹp với Vương lắm sao mà đòi lo lắng?
Mấy ngày trước Vương và hắn còn đánh nhau lên bờ xuống ruộng kìa!
An Tư trong lòng phỉ nhổ Tích Hy, ngoài mặt lại lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra.
Khoảng nửa canh giờ sau, vẫn chưa thấy bóng dáng nào ra khỏi sương mù, bấy giờ sự bức bối trong lòng Tích Hy lại ngày một nhiều hơn.
Tích Hy vô cùng phiền muộn, nếu như cô chết trong đó thì hắn sẽ không trả ơn được mối ân tình của hắn đối với Tạ lão tổ tông năm đó.
“Ầm.”
Một tiếng động lớn vang lên phát ra từ đám sương mù trước mặt họ, kèm theo chúng là một làn khói bụi mịt mù.
Nhận thấy Tích Hy đang có ý định đi vào, An Tư lập tức chắn ngang đường Tích Hy, ngăn không cho hắn ta đi tiếp.
“Yên Tịch thượng tiên, ngươi định đi đâu?” An Tư trầm giọng.
Với tư cách là một người hầu thân cận bên Vân Yến, An Tư không thể tùy tiện mà cho nắm vào bên trong được.
Hắn vào rồi thì ai biết được hắn sẽ làm gì Vương?
“Tránh.” Tích Hy nhàn nhạt nói, trong ánh mắt toàn là sát ý.
Không khí xung quanh như bị hạ xuống nhiệt độ thấp nhất, An Tư bị uy áp do Tích Hy phát ra đè nén đến mức việc mở miệng thôi cũng khó.
Khả Nghi cau mày, đi đến bên cạnh An Tư.
Tích Hy bây giờ trong lòng đang có chút vội, hắn nhíu mày một lúc, sau đó không hề nương tay với hai người họ, trực tiếp ném cả hai sang một bên.
An Tư và Khả Nghi dẫu đã tu luyện đến Kim Đan trung kỳ nhưng cũng không mạnh mẽ bằng một vị thượng tiên mạnh nhất nhì tiên giới – Tích Hy.
Cả thân hai nàng bị đập xuống đất, bất lực phun ra một búng máu rồi trực tiếp ngất liệm đi, cậu bé nhỏ sợ hãi ôm ôm Khả Nghi, đôi mắt nhìn Tích Hy toàn ý sợ hãi.
Tích Hy một thân lam y phục sạch sẽ bước vào đoàn sương mù.
Môi mỏng hơi hé làm lộ hàm răng trắng muốt, lông mày hiếm khi cau lại khiến cho nhan sắc của Tích Hy lại thêm phần đặc sắc.
“Chỉ Tiên, mau thả nàng ra.” Tích Hy nhìn chăm chăm vào một chỗ.
“Tại sao ta phải thả con cương thi thúi đó chứ? Tích Hy, ngươi bị thần kinh chắc?” Giọng nói không rõ nam nữ lại vang lên đầy ý mỉa mai.
“A.” Tích Hy cụp mắt, khóe môi cong lên.
Chỉ Tiên sau lưng đột nhiên lại đổ một tầng mồ hôi nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt, tiểu tử này là định chém chết mình sao?
Tự nhiên nở nụ cười nguy hiểm như thế?
Ai ai khắp tiên giới cũng biết, Yên Tịch thượng tiên trước giờ không cười, luôn luôn là bộ dạng thần tiên cấm dục, không màng đến chuyện thiên hạ.
Có một vị tiên nữ là fan cuồng của Tích Hy cũng đã từng chia sẻ rằng, Yên Tịch thượng tiên chính là trung bình một ngàn năm cười một lần.
Mà thời điểm Tích Hy cười cũng chính là thời điểm hắn ta nguy hiểm nhất.
Chỉ Tiên lại có chút câm nín, bây giờ rút lại lời nói của mình liệu có kịp hay không?
Chỉ Tiên chỉ kịp nhìn thấy Tích Hy bỗng nhiên biến mất, rồi xuất hiện ở một khu vực khác.
Trước mặt Tích Hy bây giờ chính là cảnh Vân Yến đang ra tay với một quả cầu to tròn như quả bóng.