Mặt Tống Thanh càng đen hơn, nổi nóng một trận.
“Ngươi coi ta giống như kiểu người trước kia mà ngươi mua bán?” Giọng Tống Thanh ồm ồm gầm nhẹ.
Nét tươi cười của Hồng Liên tạm ngưng một chút, sau đó khoát tay ung dung nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn muốn ta bám lấy Tống đại gia kêu gào khóc lóc muốn ngài dùng thân báo đáp, muốn ngài chịu trách nhiệm với nửa đời sau của ta hay sao? Hay là Tống đại gia không ngờ mình phải bỏ tiền ra để thưởng rượu khi đã chơi đùa xong?”
Mặt Tống Thanh cứng đờ, trong lòng bốc lên lửa giận vô danh, thái độ hời hợt không sao này của Hồng Liên khiến hắn phát cáu, đối với hắn mà nói, hai người sao có thể vì tiền tài mà làm ra loại việc này! Chẳng lẽ hắn giống như những ân khách mà trước đây Hồng Liên đã hầu hạ?!
“Được! Được!” Tống Thanh tức giận nửa ngày không nói ra lời, “Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng?!”
Tay Hồng Liên chống đỡ thân thể nói: “Giảm cho ngươi còn 6 phần, ba trăm lượng là được, mặc dù ngươi lỗ mãng làm loạn, không có chút kỹ năng đáng giá nào, nhưng vốn liếng khá lớn, thể lực kinh người, so với những quan lão gia, thổ chủ giàu có mà ta hầu hạ trước đây thì dũng mãnh hơn nhiều, thân thể ta đều mềm nhũn cả rồi…Tống đại gia, nếu như đêm nay lại tới, ta còn có thể giảm giá nữa nha~”
Tống Thanh nghe hắn càng nói càng không hợp thói thường, lấy bản thân mình ra so sánh với những người kia, càng tức giận không thể bỏ qua, tùy tiện lấy ra ngân phiếu ba trăm lượng từ trong y phục, hung dữ ném lên trêи giường, sau đó nổi giận đùng đùng muốn ra khỏi phòng.
“Ai! Đợi đã!” Hồng Liên kêu hắn lại, “Tống đại gia, ngươi đi đâu vậy?”
Tống Thanh nghiêng đầu nói: “Không cần ngươi phải quản!”
“Ta cần gì phải quản, bất quá…” Hồng Liên chỉ vào y phục rơi trêи đất, “Xiêm y của ta đều bị ngươi xé nát rồi, chung quy ngươi cũng không muốn ta khỏa thân như này từ phòng ngươi đi ra chứ? Bị những hạ nhân kia nhìn thấy, có thể sẽ làm ô nhục danh tiết của Tống đại gia.”
Lúc Tống Thanh cầm y phục sạch sẽ tới cho Hồng Liên, hắn đã ngâm mình trong thùng tắm, yêu thích không buông, lấy ngân phiếu đưa đến chỗ sáng để ngắm.
Tống Thanh đặt y phục xuống liền muốn rời đi.
Hồng Liên bám bên mép thùng tắm, cười hì hì hỏi: “Tống đại gia còn chưa tắm rửa nhỉ? Không bằng cùng ta tắm uyên ương?”
“Không biết xấu hổ!”
Tống Thanh giận sôi máu, thiếu chút nữa thì cánh cửa bị hắn kéo xuống, vang bịch một tiếng, Hồng Liên nhìn thấy trong ánh mắt hắn, rõ ràng có một tia chán ghét mình.
Hồng Liên cảm thấy hơi chói mắt, nhưng lại khoát tay không sao cả.
“Vốn dĩ ta dùng da thịt để kiếm sống, nếu như không mặt dày hơn một chút, cơm cũng không có mà ăn.”
“Ngươi!….”
Không phải ngươi nói sẽ không quay lại Tần Hoài lâu làm nghề này nữa sao?
Lời đến bên miệng nhưng Tống Thanh lại không hỏi được, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, xuất thân của hắn là nơi trăng hoa, nên không đổi được bản tính phóng đãng, bản thân không có tự trọng, hắn hà tất vì chuyện này mà giận dữ xung thiên?
Những ngày này Hồng Liên không đi trêu ong ghẹo bướm, làm hắn cảm thấy người này còn có thể cứu chữa, có thể khuyên nhủ hoàn lương.