Nếu như anh thật sự chỉ vì lấy được cổ phần của Nguyễn thị, thì tuyệt đối không thể đối xử với cô như vậy.
Nghĩ đến việc anh rất có thể là người đàn ông của năm năm trước, nghĩ đến hai bảo bối, trái tim Tô Khiết lại nhịn không được mà run rẩy.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay thon dài của anh bỗng di chuyển đến màn hình điện thoại, hướng đến nút nghe màu xanh.
Chỉ cần ngón tay của anh chạm nhẹ một cái, điện thoại có thể kết nối rồi…
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tô Khiết xuất hiện ở trước cửa phòng.
Tô Khiết nhìn thấy anh đang cầm điện thoại của cô, đang muốn nghe điện thoại của cô, trong nháy mắt đó, Tô Khiết hít một ngụm khí lạnh.
“Là điện thoại của tôi sao?” Tô Khiết cố gắng đè nén kích động muốn bay đến giật lại điện thoại, cô biết, lúc này cô đi cướp điện thoại, sẽ chỉ khiến anh càng thêm nghi ngờ.
Tô Khiết lúc này giả vờ như không có gì đi vào, đi đến trước mặt của anh.
Khi lại gần lúc Tô Khiết nhìn thấy trên màn hình của cô hiện thị ba chữ đại bảo bối thì trái tim cô cũng run nhẹ, quả nhiên là bảo bối nhà cô gọi đến, nếu như cuộc gọi này bị Nguyễn Hạo Thần nghe thì…
Nếu Nguyễn Hạo Thần không phải người đàn ông 5 năm trước còn tốt, nếu như thật sự là anh, vậy thì có thể sẽ lộ ra hết.
Trong lòng Tô Khiết cũng run sợ, nhưng trên mặt lại không có lộ ra bất cứ điều khác thường nào, chỉ chìa tay một cách tự nhiên, muốn lấy lại điện thoại của cô.
Nguyễn Hạo Thần ngước lên nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại!
Anh không có trả điện thoại lại cho cô, tuy biểu hiện của cô rất tự nhiên, không nhìn ra điều khác thường gì, nhưng anh cảm giác biểu hiện lúc này của cô quá bình tĩnh rồi.
Ngón tay thon dài của anh ấn nhẹ vào nút nghe màu xanh lá, sau đó còn mở loa ngoài.
Tô Khiết âm thầm hít một hơi thật sâu, trong lúc nhất thời chỉ biết trái tim của mình sắp dừng lại vì kinh ngạc rồi.
Đây là ông trời muốn làm loạn tiết tấu của cô sao?
Điện thoại là Đường Minh Hạo gọi đến, khi điện thoại được kết nối, câu đầu tiên của Đường Minh Hạo chắc chắn chính là gọi mẹ, đến lúc đó…